Ông thay lão Trần chăm sóc bọn họ, nhưng sẽ không vì thế mà chịu trách nhiệm toàn bộ đối với bọn họ. Bọn họ và ông đều có cuộc sống riêng. Ông đối với lão Trần là tình nghĩa, nhưng cũng không nợ bọn họ điều gì. Không thể để bọn họ ỷ lại, gây ảnh hưởng đến cuộc sống của ông được.
“Đúng vậy.” Cố Lập Thành nói không chút do dự.
Dương Thụy Tuyết vốn lấy lui làm tiến, không nghĩ tới việc ông sẽ không nể mặt mà thừa nhận như vậy.
“Tôi chăm sóc cho hai người nhiều hơn là bởi vì lão Trần. Nhưng thử hỏi, mấy năm nay tôi gặp mặt hai người được bao nhiêu lần? Từ đầu tới cuối tôi luôn cố gắng duy trì khoảng cách với hai người. Mối quan hệ như vậy, không đủ để cho hai người không nói trước một tiếng đã tới thăm, lại còn làm những món ăn này cho tôi. Nói thật, tôi không đáng, và cũng không cần hai người phải làm nhiều như vậy.”
Ông tan ca về sớm vì muốn nhanh chóng được ở cùng với người nhà. Ai biết rằng đúng là có đồ ăn nóng hôi hổi, nhưng mà lại do người khác làm. Làm như vậy khiến cho tất cả mọi người đều không được ăn một miếng cơm nào. Người lớn thì không sao, nhưng cháu ngoại ông còn nhỏ như vậy cũng phải nhịn đói theo.
Trình Quế Tú cúi đầu nói: “Em không nghĩ tới việc ý tốt của em lại gây phiền phức cho anh như vậy.”
Cố Niệm đảo mắt một cái không chút che giấu. Hai mẹ con trước mặt này, quả thật là một đôi Bạch Liên Hoa.
“Chú Cố, cháu không nghĩ tới sự việc sẽ như thế này. Cũng là bởi vì sau khi ba cháu qua đời, mẹ cháu nhất thời không có nơi để dựa vào, mà chú lại giúp gia đình cháu nhiều như vậy, nên mẹ cháu mới đặc biệt đến cảm ơn chú.”
“Rốt cuộc là cảm ơn, hay là có ý khác?” Cố Niệm lạnh giọng nói. Nghĩ đến còn có cậu nhóc ở đây, liền đem con trai nhét vào trong lòng Sở Chiêu Dương, “Anh mang Bánh Gạo Nhỏ quay về phòng ngủ trước đi, có mấy lời để nó nghe thấy thì không tốt.”
Đúng lúc có lý do đuổi luôn cả Sở Chiêu Dương đi, tránh cho Dương Thụy Tuyết không quản lý được hai mắt của mình.
“Dù sao con cũng nghe không hiểu.” Cậu nhóc kháng nghị.
Cố Niệm tin mới là lạ. Không cho cậu nhóc phản kháng, liền để cho Sở Chiêu Dương ôm cậu đi.
Lúc này cô mới lạnh lùng nói với Dương Thụy Tuyết: “Bản thân mất đi chỗ dựa, liền muốn ỷ lại vào ba tôi sao? Hai người hưởng thụ sự chăm sóc của ông ấy, có phải lại không cam lòng, dứt khoát muốn thành người một nhà với ông ấy để có thể hưởng thụ nhiều hơn phải không?”
“Chúng tôi không có ý này, tại sao cô có thể nói như vậy chứ?” Dương Thụy Tuyết tội nghiệp nhìn Cố Lập Thành, hy vọng ông có thể trách mắng Cố Niệm.
“Tôi thấy chính là như vậy. Nếu như hai người cảm thấy tôi nói sai, vậy thì để chứng minh cho lời nói đó, sau này xin hãy giữ một khoảng cách với ba tôi.” Cố Niệm chậm rãi nói, “Còn nữa, cô nói hai người không có chỗ dựa nên vô cùng khó khăn. Nhưng ít nhất mấy năm nay, ba tôi vẫn lén lút chăm sóc hai người, viện trợ cho hai người. Nhưng mấy năm nay mẹ tôi lại hoàn toàn không có tin tức của ba tôi. Bà ấy chỉ có thể dựa vào chính mình để nuôi dưỡng và dạy dỗ tôi. Hai người cũng có thể cảm nhận được sự khó khăn của mẹ tôi rồi đấy. Nhưng bà ấy chưa từng muốn tái giá, không có đi tìm người đàn ông khác để dựa vào.”
Thấy Cố Niệm nở nụ cười châm chọc, Trình Quế Tú cảm thấy khuôn mặt bị đánh đến phát đau.
“Bây giờ rốt cuộc thời kỳ cực khổ của bà ấy cũng đã qua, lẽ nào hai người còn muốn đến tranh sao?”
“Chúng tôi không có ý này...” Trình Quế Tú lúng túng.
“Không có là hay nhất.” Cố Niệm chỉ vào cửa, “Hai vị, xin lỗi hôm nay chúng tôi không thể chiêu đãi hai người chu đáo. Gia đình chúng tôi còn phải ăn mừng một chút. Ngày khác nếu hai vị có thời gian rảnh rỗi, hãy báo trước một tiếng, tôi và mẹ tôi nhất định sẽ ở nhà chuẩn bị thật tốt, nhiệt tình đãi khách.”
Trình Quế Tú và Dương Thụy Tuyết bị đuổi ra ngoài. Mãi cho đến khi cửa được đóng lại, sắc mặt của Cố Niệm vẫn không đổi.
“Ba, chuyện này cho dù ba có trách con không nể mặt bọn họ, thì nếu cho con làm lại một lần nữa con vẫn sẽ làm như vậy. Về sau nếu như còn có loại chuyện này xảy ra, con sẽ càng không khách khí. Ba vì đồng đội đã hy sinh mà chăm sóc cho bọn họ, con có thể hiểu, nhưng chuyện này con tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ.”
“Không cần tha thứ.” Cố Lập Thành nói, “Ba không tiếp xúc với bọn họ nhiều lắm, nên cũng không biết bọn họ lại vô tình có tâm tư như thế. Dù sao bây giờ Dương Thụy Tuyết cũng đã lớn rồi, nó cũng có năng lực chăm sóc cho mẹ nó, không cần ba phải làm gì nữa. Sau này ba sẽ không tiếp xúc với bọn họ nữa.”
“Lam Thục, em tin anh.” Cố Lập Thành nhìn về phía Mục Lam Thục vẫn đang vô cùng tức giận.
“Anh hãy thành thật nói cho em biết, mấy năm nay, rốt cuộc anh có cái gì với bọn họ không? Cho dù không có tính chất thực tế, nhưng còn ám thị? Nếu không, tại sao cô ta lại tự mình đa tình đến mức này?”
“Thật sự không có, cô ta là người mềm yếu không tự lập. Cho dù không phải anh, sợ là cô ta cũng sẽ đi ỷ lại người khác. Bây giờ tâm tư của cô ta đã bại lộ. Về sau nhất định anh sẽ không để ý đến cô ta nữa.” Cố Lập thành nói, “Trước đây lão Trần phó thác người thân cho anh, anh mạo hiểm lấy danh nghĩa của lão Trần lo cho bọn họ, bản thân anh cũng không lộ diện.”
Cố Lập Thành thở dài: “Trước đây không phải là anh không muốn liên hệ, giúp đỡ cho em về mặt kinh tế. Nhưng anh biết tính tình của em, lấy danh nghĩa của người khác, em sẽ không cần, lấy danh nghĩa của bản thân anh, em càng không cần. Anh cũng sợ sẽ làm cho mọi chuyện bại lộ ra ngoài, cho nên vẫn không dám liên lạc với em.”
Mục Lam Thục gắt một cái: “Ai cần anh nói cái này.”
Cố Lập Thành nắm tay Mục Lam Thục: “Anh cam đoan với em, trước đây, hiện tại, rồi cả sau này, anh đều không có bất cứ quan hệ gì với hai mẹ con bọn họ.”
Cơn giận của Mục Lam Thục lúc này mới thoáng giảm nhẹ một chút, bà liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn: “Em ngửi mùi vị này, thấy tay nghề không tồi. Tối nay ăn cái này nhé?”
Cố Lập Thành lắc đầu: “Không phải em nói sẽ làm cho anh sao?”
“Tâm ý của người ta, không cần lãng phí.” Mục Lam Thục cười như không cười.
Cố Lập Thành liền cười với dì Đại: “Dì vẫn chưa ăn nhỉ, đem những món này mang về nhà ăn đi.”
Dì Đại nào dám cự tuyệt, nhanh chóng cầm hộp thực phẩm nói: “Ông chủ, sau này tôi tuyệt đối không mắc phải sai lầm như ngày hôm nay nữa đâu. Tôi sẽ không bao giờ cho bọn họ đi vào nhà nữa.”