Cậu nhóc kéo kéo ống tay áo của lão gia: “Ông cố ơi, con muốn ngủ cùng với mẹ của con.”
“Cái này còn không đơn giản sao. Để cho mẹ con cũng ở lại đây với con là được rồi.”
Cố Niệm: “...”
Ánh mắt của cậu nhóc căng thẳng nhìn Cố Niệm: “Mẹ ơi, mẹ ở lại với con được không?”
Cố Niệm thấy vẻ mặt của cậu nhóc tràn đầy kỳ vọng, lại nhìn sang lão gia và lão thái thái, liền gật đầu đồng ý: “Được.”
Sau đó, liền thấy lão gia nhướn mi với Sở Chiêu Dương, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Cố Niệm: “...”
Tại sao cô lại cảm thấy lão gia cố ý chứ?
Sau một lát, dì Cao liền trở về, lão gia cũng nhận được điện thoại. Đầu dây điện thoại bên kia nói không phát hiện bất cứ điều gì khác thường, lão gia gật đầu. Dì Cao đi vào bếp chuẩn bị bữa cơm, lão gia liền thúc giục Sở Chiêu Dương nhanh chóng gọi điện thoại cho Cố Lập Thành.
Sở Chiêu Dương lấy điện thoại di động ra, không lâu sau, Cố Lập Thành nhận cuộc gọi.
“Ba.” Sở Chiêu Dương bình tĩnh gọi.
Cố Lập Thành: “...”
Tâm tình của lão gia và lão thái thái có chút phức tạp, đã rất lâu không có nghe thấy Sở Chiêu Dương gọi một tiếng “Ba” rồi, Cho dù là trước đây lúc gọi Sở Gia Hồng cũng không thật lòng như vậy.
Ai bảo cha ruột của anh càng ngày càng hồ đồ, không đáng tôn trọng chứ?
“Có việc gì không?” Cố Lập Thành kiềm chế khóe miệng rút rút nhưng không trực tiếp phản bác lại Sở Chiêu Dương.
Khóe môi của Sở Chiêu Dương không kìm được mà cong lên: “Ông bà nội con muốn để Bánh Gạo Nhỏ và Cố Niệm ở lại đây một đêm.”
Cố Lập Thành nói: “Cậu để cho tôi nói chuyện với lão gia đi.”
Sở Chiêu Dương giao điện thoại trong tay cho lão gia, sau khi nghe thấy lão gia nói hai câu khách sáo với Cố Lập Thành rồi nghe thấy ông nói: “Được, cậu yên tâm đi, nhất định tôi sẽ giám sát cho cậu thật tốt.”
Sau đó ông còn nói đùa mấy câu với Cố Lập Thành. Lúc cúp điện thoại, ông liền nhìn Sở Chiêu Dương, cười có chút hả hê.
Sở Chiêu Dương: “...”
Nhìn vẻ mặt này của lão gia, trong lòng anh có chút chột dạ.
“Ba vợ con nói, Cố Niệm có thể ở lại đây, nhưng các con phải ngủ riêng phòng, để Cố Niệm ngủ với Bánh Gạo Nhỏ. Chúng ta tiến hành giám sát, con không thể lén lút chạy đi tìm Cố Niệm.”
Sở Chiêu Dương: “...”
Cậu nhóc vô cùng vui vẻ ôm lấy cánh tay của Cố Niệm: “Buổi tối con ngủ với mẹ con, con sẽ coi chừng mẹ.”
“Được được được.” Lão gia nhìn thấy Sở Chiêu Dương kinh ngạc, cảm thấy không gì vui vẻ hơn.
Cố Niệm vô cùng lúng túng. Hai cha con nhà này coi cô giống như bảo bối mà tranh giành vậy.
Sở Chiêu Dương nhìn về phía lão thái thái đang uống trà xem náo nhiệt, nói: “Bà nội, bà không muốn ngủ với Bánh Gạo Nhỏ sao?”
Lão thái thái giật giật khóe miệng, có chút động tâm.
Sở Chiêu Dương xoa đầu con trai: “Bây giờ nó đang rất bụ bẫm, buổi tối ôm đi ngủ cũng rất thoải mái. Chờ lớn thêm chút nữa thì sẽ gầy đi, thành một con gấu con nghịch ngợm, có lẽ sẽ chẳng đáng yêu như bây giờ nữa.”
Lời này thì lão thái thái không đồng ý: “Ai nói vậy? Cho dù Bánh Gạo Nhỏ của chúng ta có lớn lên thì cũng vẫn đáng yêu!”
“Đúng vậy ạ!” Cậu nhóc trực tiếp nhào vào trong lòng của lão thái thái, cọ cọ đầu làm nũng. Lão phu nhân không ngừng xoa nắn tay chân của cậu. Nhìn thì không quá mập, nhưng da thịt lại rất mềm mại, ôm cũng rất thoải mái.
Cậu nhóc: “...”
Cậu cảm thấy bà cố đang xem cậu có bao nhiêu mỡ.
Lúc này, dì Cao bưng bữa tối lên bàn.
Lúc đang ăn cơm, lão gia đột nhiên vỗ đùi một cái: “Tôi quên mất không thương lượng chuyện hai nhà chúng ta gặp mặt với tiểu Cố rồi.”
“Ôi, ông làm tôi giật mình đấy.” Lão phu nhân thu lại sự kinh ngạc của mình, vỗ vỗ ngực, “Có chuyện gì thì ăn cơm xong rồi hãy nói.”
“Không được, tôi phải đi gọi điện thoại cho cậu ấy. Nếu không cứ để ở trong lòng thì cơm cũng ăn không ngon.” Nói xong, lão gia liền đứng dậy.
Dì Cao ngăn cản: “Lão tiên sinh, tôi đi lấy điện thoại cho ông.” Sau đó ngay lập tức mang điện thoại tới.
Lão gia liền gọi điện thoại cho Cố Lập Thành.
“Tiểu Cố à, là tôi, lão thông gia của cậu đây!” Lão gia cười ha ha.
“...”
“Ha ha ha, cũng không có chuyện gì. Lúc nãy tôi quên nói với cậu, hai nhà chúng ta hẹn nhau ăn một bữa cơm đi, rồi quyết định ra hôn sự của hai đứa nhỏ.”
“...”
Cố Niệm thừa dịp lúc lão gia nói điện thoại, lén lút nói với Sở Chiêu Dương: “Lúc lão gia nói chuyện với ba em, sao thái độ lại tốt như vậy?”
“Là như thế này.” Sở Chiêu Dương thấp giọng nói, “Bản thân lão gia đã kính nể các vị anh hùng, hơn nữa ba vợ lại từng cứu anh hai lần, lão gia vẫn rất biết ơn ba vợ. Vậy nên thái độ của lão gia mới như vậy.”
“Làm sao không sốt ruột được chứ? Bây giờ hai đứa chúng nó ngay cả con trai cũng đã có rồi, dù thế nào cũng phải để cho chúng nó danh chính ngôn thuận đi, cũng tiện đưa Bánh Gạo Nhỏ vào trong gia phả.” Lão gia nói.
“...”
“Chờ chúng ta gặp mặt rồi bàn bạc tỉ mỉ chuyện kết hôn á? Nếu như cậu luyến tiếc Cố Niệm thì đính hôn trước, rồi lại bàn đến chuyện hôn lễ cũng được mà!” Lão gia nói, lộ ra vẻ mặt cáo già.