“Lúc anh còn là thiếu niên, dáng vẻ như thế nào?” Cố Niệm ở trong lòng Sở Chiêu Dương, lười biếng hỏi, “Có ảnh chụp không?”
“Có. Bà nội đều giữ lại cho anh, bây giờ em muốn xem à?”
“Ừ, bây giờ em muốn xem.” Cố Niệm vòng tay ôm hông của Sở Chiêu Dương, tì cằm lên ngực anh.
“Ở trong căn phòng và trên chiếc giường của anh thời thiếu niên.” Cố Niệm nhẹ giọng nói, “Nhìn dáng vẻ của anh lúc đó.”
Hô hấp của Sở Chiêu Dương lại đột nhiên dồn dập, ánh mắt sâu thẳm, ngọn lửa âm thầm bùng lên: “Anh không muốn đi lấy ảnh nữa rồi.”
Cô nói những lời này, không phải là đang câu dẫn anh sao? Sao có thể khiến anh cam lòng rời đi đây?
“Nhanh đi!” Cố Niệm đẩy anh, “Em mệt rồi, không cho anh tiếp tục nữa.”
Sở Chiêu Dương ôm cô một lúc rồi mới xuống giường, mở tủ lấy ra vài quyển album ảnh.
Ánh mắt Cố Niệm dõi theo anh, lơ đãng liếc mắt về phía đầu giường. Chiếc giường này làm bằng gỗ huỳnh đàn, hoa văn trang trí tự nhiên đơn giản. Nhìn vào giá trị của chiếc giường này, có sử dụng thêm mấy trăm năm nữa cũng được. Thu hồi ánh mắt từ trên giường gỗ, thấy Sở Chiêu Dương đã cầm quyển album quay trở lại.
Cố Niệm đưa tay: “Ảnh đâu?”
Sở Chiêu Dương mỉm cười, đưa quyển album cho Cố Niệm. Cố Niệm bọc chăn ngồi dậy, dựa vào đầu giường.
Đầu giường bằng gỗ có hơi cứng, Sở Chiêu Dương đem gối của mình và của cô kê xuống sau lưng cô.
“Có rất nhiều, tạm thời không xem hết được cho nên anh đã chọn một chút.” Sở Chiêu Dương nói.
Cố Niệm mở một quyển trong đó ra, thấy ảnh chụp Sở Chiêu Dương lúc vừa mới sinh ra. Khi đó còn không nhìn rõ ngũ quan ra sao, nếu như không nói cô cũng không nhận ra đây là Sở Chiêu Dương. Em bé trong hình nằm ở trên giường lộ ra cái mông sữa nhỏ bé, còn toét miệng cười vui vẻ, làm gì có dáng vẻ mặt lạnh nghiêm túc như bây giờ đâu chứ. Tương phản quá lớn, làm cho Cố Niệm nhất thời không thích ứng được.