Lớn hơn chút nữa, lúc anh hai, ba tuổi, thực sự giống hệt Bánh Gạo Nhỏ bây giờ. Nếu như không phải ảnh chụp đã ố vàng thì có lẽ sẽ cho rằng đó là cậu nhóc kia ấy chứ.
“Thảo nào bà nội bảo Bánh Gạo Nhỏ với anh khi còn bé giống nhau như đúc.” Cố Niệm vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé tròn tròn của Sở Chiêu Dương trong bức ảnh, “Thật sự rất giống.”
Vốn dĩ anh không có ấn tượng nhiều lắm với dáng vẻ của mình khi còn bé, vậy nên khi gặp con trai, anh cũng không có nhiều cảm giác. Bây giờ nhìn lại ảnh chụp trước kia, anh mới nhận ra anh và con trai thật sự giống như đúc từ một khuôn ra vậy.
Sở Chiêu Dương ôm chặt Cố Niệm, hôn lên môi cô một cái.
Cô nhóc này, sao lại giỏi thế cơ chứ!
Cố Niệm thấy Sở Chiêu Dương đột nhiên xông tới như thế thì có chút bối rối, cũng không biết anh bị làm sao nữa. Cô ngây người, liền bị Sở Chiêu Dương bóp mũi: “Choáng rồi hả?”
Cố Niệm: “...”
Chẳng phải là tại anh sao?
Cố Niệm không nói chuyện, lại tiếp tục xem ảnh. Phía sau còn có ảnh lúc Sở Chiêu Dương lớn hơn chút nữa, thời điểm lên tiểu học. Anh mặc bộ đồng phục học sinh của trường tiểu học, là một shota đáng yêu.
Bên cạnh anh còn có mấy đứa nhỏ khác đứng cùng, dáng vẻ kia có thể nhận ra là mấy người Tề Thừa Chi.
“Thì ra khi đó anh đã có quan hệ tốt như vậy với bọn họ rồi.” Cố Niệm ngạc nhiên.
“Trong này hình như không có ảnh chụp lúc học nhà trẻ.” Sở Chiêu Dương nói, “Thực ra bọn anh đã chơi với nhau từ bé rồi. Bà nội nói khi anh còn bé rất nghịch, nhà tốt cũng bị dỡ ngói, thật ra đều là bị bọn họ dẫn đi đấy.”
Khuôn mặt nghiêm túc của Sở Chiêu Dương dường như viết chữ: “Hồi bé anh ngoan lắm đó, còn lâu mới đi làm mấy chuyện này. Tất cả chuyện xấu đều là do bọn họ lôi kéo anh.”
Cố Niệm: “...”
Ha ha, cô giả bộ tin.
Đổi một quyển album khác, có ảnh của Sở Chiêu Dương thời kỳ thiếu niên. Hồi đó anh đã có dáng vẻ gần giống với bây giờ, chỉ là không được khí thế, uy nghiêm như hiện tại. Lúc đó anh đã không còn thích nói chuyện nữa, lúc chụp ảnh cũng không cười như khi còn bé. Khuôn mặt vô cùng nghiêm túc nhưng khi đứng cạnh bạn bè thì vẫn có thể nhìn ra được tình cảm ấm áp.
“Trước đây khuôn mặt của anh non nớt thật đó.” Cố Niệm cười híp mắt, ngón tay sờ sờ mặt của Sở Chiêu Dương trong hình.
Vẻ mặt Sở Chiêu Dương nguy hiểm, “Thế bây giờ anh già rồi à?”
“Trước kia anh là tiểu thịt tươi.” Cố Niệm còn đắm chìm bên trong dáng vẻ của Sở Chiêu Dương lúc còn trẻ, liền thốt ra theo bản năng, “Bây giờ là lão... “
Vừa định nói là “lão thịt khô”, thì bỗng nhiên cảm thấy một cỗ hàn khí bức người.
Cố Niệm chợt phản ứng lại, lập tức cười nói: “Bây giờ thành thục hơn, chững chạc hơn, rất có mị lực, cũng hấp dẫn người khác hơn. Trước kia anh chỉ có thể dựa vào khuôn mặt, bây giờ anh không chỉ có thể dựa vào khuôn mặt mà còn có thể dựa vào nội hàm.”
Sở Chiêu Dương: “...”
Ha ha, miệng của cô nhóc này ngọt thật đấy!
Anh hôn lên cái miệng nói lời dễ nghe của cô, nhấm nháp một chút: “Buổi tối uống mật à?”
“Đâu có?” Cố Niệm sửng sốt.
“Vậy tại sao lại ngọt như vậy?” Sở Chiêu Dương khẽ cười.
Cố Niệm đỏ mặt: “Em... Em nói thật mà.”
“Vậy nên, em thích anh bây giờ hơn hả?” Sở Chiêu Dương nhướn mày hỏi.
Cố Niệm mơ hồ nghĩ cái này chắc có bẫy rập, liền nói: “Cũng không phải, bởi vì em chỉ biết anh của bây giờ, chứ không biết anh của trước kia. Bây giờ không phải là em đang cảm thấy tiếc sao? Không thể biết anh sớm một chút. Cho dù là sớm hơn ba bốn năm cũng tốt. Nếu như thế thì có thể trải qua thời kỳ thiếu niên cùng anh. Không quan tâm đến chuyện khi đó anh có đủ tốt hay không, chỉ vì thích anh bây giờ cho nên tất thảy việc liên quan đến cuộc đời của anh, em đều muốn tham dự.”
Bàn tay anh đang đặt ở bên hông cô đột nhiên siết chặt, xoay người kéo Cố Niệm vào trong lòng.
Rõ ràng đã sớm không phải là lần đầu tiên, nhưng trái tim của Cố Niệm vẫn không ngừng đập nhanh.
“Vốn dĩ anh không hề tiếc nuối việc không thể biết em sớm hơn một chút. Trước đây anh đã từng nói với em, lúc còn trẻ tính khí của anh không tốt, vừa lạnh lùng lại vừa cứng rắn, cho dù gặp phải nữ sinh mình thích cũng sẽ không chủ động tới gần, ngược lại vì sợ bị đối phương chán ghét nên sẽ càng cách càng xa. Cho dù có người thích anh cũng sẽ bị tính tình khó ưa của anh mà tức giận bỏ đi. Nhưng mà bây giờ, anh lại thấy rất tiếc.” Sở Chiêu Dương nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài mềm mại của Cố Niệm sang hai bên, lộ ra khuôn mặt nhỏ bé trắng trẻo của cô.
“Có thể lúc đó tính tình của anh rất xấu, luôn phong bế bản thân, chỉ là bởi vì chưa gặp được em. Nếu như gặp em sớm một chút thì có lẽ anh cũng có thể thoát khỏi quá khứ sớm hơn. Trước đây anh không thích tất cả, cũng chỉ bởi vì chưa gặp được em.”
Cố Niệm miết miết miệng, giọng nói cũng buồn bực khó chịu: “Anh nói như vậy làm cho em lại càng hối hận.”
Sở Chiêu Dương than thở một tiếng, cúi đầu hôn cô: “Có thể gặp được, cũng không hối hận. Bất luận chúng ta có trải qua bao nhiêu chuyện, chỉ cần có cơ hội gặp được nhau, rồi lại được đoàn tự, vĩnh viễn không phải xa nhau nữa là anh đã rất cảm kích rồi.” Sở Chiêu Dương nhớ lại ba năm xa cô cô, anh vẫn thấy sợ.
Cố Niệm gật đầu: “Đúng vậy.”
Cô cũng không nhịn được mà run lên. Nếu như mình thật sự không trở lại, cứ như vậy mà bỏ lỡ anh...
Càng nghĩ, cô càng sợ.
Cho dù bây giờ đã trở về rồi, nhưng cô vẫn sợ khả năng này sẽ xảy ra.
“Em sao thế? Lạnh à?” Sở Chiêu Dương ôm chặt cô, dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho cô.
Cố Niệm lắc đầu: “Chỉ là sợ thôi, chúng ta suýt nữa thì bỏ lỡ nhau. Vừa nghĩ tới điều đó em lại sợ đến run người.”