“Ừ, mọi người đã sớm đến rồi à?” Lão thái thái vô cùng ngại, phê bình lão gia, “Đều do ông, ở nhà thay hết mấy bộ đồ, đổi tới đổi lui, lãng phí thời gian. Mà đều cùng một kiểu, cơ bản nhìn không ra là ông đã thay đổi.”
Lão gia: “……”
Lão thái thái này, ra ngoài mà vẫn không giữ chút thể diện gì cho ông!
“Không phải vẫn chưa muộn sao?” Lão gia phản bác.
“Dạ, con cũng vừa mới đến không lâu.” Cố Niệm nói.
“Ông quên hôm nay đến để làm gì sao? Là để ấn tượng tốt cho thông gia.” Lão thái thái cử động ngón tay, có ý muốn nhéo lỗ tai lão gia.
Lỗ tai lão gia mơ hồ cảm thấy đau, vội đứng thẳng lưng lên: “Vậy thì đừng đứng ở ngoài cửa rề rà nữa, mau vào trong đi.”
Vì thế ông bà liền vội vã bước lên thềm.
Tổng giám đốc cung kính đến đón: “Lão tiên sinh, lão phu nhân, hai vị đến chúng tôi thật là vinh hạnh.”
Lão gia không để tâm, khua khua tay: “Chúng tôi chỉ đến dùng cơm gia đình, các người đừng khoa trương như vậy.”
“Vâng.” Tổng giám đốc cung kính nói, thái độ không hề có chút buông lỏng, “Mời vào trong.”
Lão gia và lão thái thái bước lên thềm. Lúc đi ngang qua Hà Chí Viễn, lão thái thái dừng lại một chút.
“Hai người là bạn của Niệm Niệm sao?” Lúc nãy ở trong xe bà đã nhìn thấy họ nói chuyện. Vì không nhìn rõ biểu cảm nên nghĩ rằng đây là bạn của Cố Niệm, liền muốn lên tiếng chào hỏi.
Hà Chí Viễn dáng vẻ vừa mừng vừa lo. Lúc nãy vừa bị chiếc Bently làm cho kinh ngạc, lại thấy người của Thịnh Duyệt cung kính với ông bà như vậy, liền biết rằng đây là nhân vật lớn.
“Không phải.” Cố Niệm trả lời.
“Phải, phải.” Hà Chí Viễn mặt dày gật đầu trả lời.
Hai người trả lời cùng lúc, lão thái thái khó hiểu nhìn Cố Niệm.
“Bà ơi, người này không phải bạn Niệm Niệm.” Sở Chiêu Dương nói.
Nghĩ đến việc Hà Chí Viễn từng xem đi mắt với Cố Niệm, trong lòng Sở Chiêu Dương vô cùng không vui.
Đây là trò gì chứ!
Đúng lúc đó tổng giám đốc bước đến, nói với lão gia và lão thái thái: “Lão tiên sinh, lão phu nhân, lúc nãy tôi có nghe qua. Vị này dường như là con cháu của đồng nghiệp mà mẹ Cố tiểu thư quen biết.”
Quan hệ không hề thân thích.
“Cô Cố không hề nhớ anh ta, là anh ta chủ động bắt chuyện với cô ấy.” Tổng giám đốc nói, “Anh ta còn muốn giới thiệu bạn trai cho cô Cố. Dường như là đồng nghiệp của vợ ông ấy, là người đã ly hôn, tuổi hơn bốn mươi.”
Cái gì?!
Không đợi Sở Chiêu Dương phát hỏa, lão gia và lão thái thái đã suýt chút nữa nhảy lên.
“Mắt cậu bị sao vậy?” Lão gia tức giận, không ngừng chọc gậy xuống đất. “Cố Niệm là cháu dâu của nhà chúng tôi! Cậu giới thiệu cho nó người đàn ông khác, cậu có ý gì?”
Tổng giám đốc lại lần nữa bước đến công kích: “Vị này còn nói cô Cố là người tình của Sở tiên sinh.”
“Vớ vẩn!” Lão gia nhấc gậy lên, muốn đánh hắn.
“Ông ơi!”
“Lão tiên sinh!”
Sở Chiêu Dương và tổng giám đốc đồng thời cản lão gia lại.
“Lão tiên sinh, đừng kích động, ông phải chú ý sức khỏe.” Tổng giám đốc nói.
“Ông ơi, đừng để phí sức, chuyện này phải để người trẻ tuổi làm.” Sở Chiêu Dương nói.
Hà Chí Viễn: “…”
Lão thái thái nói: “Đúng rồi, ông lớn tuổi rồi, sức yếu, đánh không thấy đau.”
Hà Chí Viễn: “…”
Mấy người nhà giàu các người có lý lẽ không đó!
“Người trẻ tuổi, Cố Niệm là cháu dâu nhà tôi muốn cưới hỏi đàng hoàng. Cậu vẫn còn trẻ sao suy nghĩ lại bỉ ổi như vậy.” Lão thái thái mặt lạnh nói.
“Hiện giờ người tự cho mình là đúng thật sự rất nhiều.” Sở Chiêu Dương lạnh lùng mỉa mai.
Hà Chí Viễn đỏ mặt. Sao hắn biết được sẽ như vậy, Cố Niệm lại không nói, cố tình nhìn hắn bị bẽ mặt sao?
“Sở lão gia!” Cố Lập Thành và Mục Lam Thục dẫn Bánh Gạo Nhỏ ra, “Lão phu nhân.”
“Có chuyện gì vậy?” Cố Lập Thành dẫn Bánh Gạo Nhỏ đi qua, “Lúc nãy phục vụ nói mọi người đã đến, nhưng đợi mãi không thấy mọi người vào nên chúng tôi ra đây xem.”
“Không có gì, chỉ là có người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày, xem thường cháu dâu tôi.” Lão gia nói, “Cậu cứ yên tâm, tôi đã phê bình anh ta rồi, Niệm Niệm ở với chúng tôi tuyệt đối sẽ không chịu uất ức.”
Hà Chí Viễn đỏ mặt, môi cứng đờ: “Tôi… tôi không biết. Tôi cũng vì muốn tốt cho Cố Niệm. Cô ấy có thể vào nhà các người là vận may của cô ấy tốt. Nếu không thì với điều kiện như cô ấy, thật sự rất khó tìm đối tượng. Chúng tôi cũng là người quen nên muốn giúp cô ấy.”
Cố Lập Thành cười lạnh, vẫy tay với tổng giám đốc: “Đến đây.”
Tổng giám đốc lập tức bước qua: “Cố cục trưởng.”
Hà Chí Viễn: “…”
Cục trưởng?
Cục trưởng gì!
“Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?” Cố Lập Thành hỏi.
Tổng giám đốc nói vài ba câu, Cố Lập Thành đã hiểu hết mọi chuyện.
“Người trẻ tuổi, cậu tên gì?” Cố Lập Thành mỉm cười hỏi.
Hà Chí Viễn: “…”
Không hiểu sao hắn cảm thấy mình đang bị sập bẫy.
“Hà Chí Viễn.” Sở Chiêu Dương đột nhiên nói, “Ngân hàng Sinh Viễn, giám đốc bộ phận xét duyệt tín dụng.”