Nếu không phải trái cổ để lộ ra giới tính của anh ta thì dù có đứng gần nhìn cũng rất khó phân biệt là nam hay nữ. Quanh năm anh ta luôn mặc đồ đen, mỗi ngày chỉ có thể dựa vào kiểu quần áo mà phán đoán anh ta đã thay đổi. Anh ta luôn mang đến cho người khác một cảm giác vô cùng lạnh lẽo, dù cho có đẹp, bất luận nam nữ, cũng không dám tiến lại gần.
“Không để ý việc chúng tôi trực tiếp hack vào hệ thống giám sát bên đó chứ? Nếu không phải đợi bên đó chỉnh lại, tốc độ rất chậm.” Biên Đạo Nhân nói.
Sở Chiêu Dương gật đầu: “Không sao.”
Hệ thống giám sát này do đích thân Viên Giang Dịch bố trí. Viên Giang Dịch nói, trên thế giới này, người có thể hack vào không quá mười người.
Biên Đạo Nhân nói: “Vị này là Thiều Quang.”
Thì ra là vậy!
Chính là hacker nổi tiếng ngang với Viên Giang Dịch năm đó.
Hắc Tử mở máy tính cá nhân, nhập vào trong một chuỗi chỉ lệnh. Không lâu sau, liền xuất hiện hình ảnh bốn phía quanh nhà cũ. Trên màn hình, dì Cao đang dẫn Bánh Gạo Nhỏ ra ngoài chơi. Lão thái thái mua cho cậu nhóc một chiếc xe hơi nhỏ, nhìn thấy cậu nhóc đang ngồi trong chiếc Jeep thu nhỏ, nhìn rất hùng dũng, khí thế hiên ngang. Lòng bàn tay Cố Niệm toàn là mồ hôi lạnh, nắm chặt lấy cánh tay Sở Chiêu Dương.
Vốn dĩ trước đó đang yên lành, nhìn Bánh Gạo Nhỏ vui vẻ như vậy, dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu ngay trước mắt.
Nhưng không ngờ, cậu nhóc lại biến mất.
“Bánh Gạo Nhỏ…” Cố Niệm run run gọi, giống như cậu nhóc trên màn hình có thể nghe thấy được.
Sở Chiêu Dương ôm Cố Niệm vào lòng: “Chúng ta nhất định sẽ tìm thấy nó.”
Nhìn thấy Bánh Gạo Nhỏ lái rất nhanh, dì Cao dần dần không đuổi theo kịp nữa, dường như đang gọi cậu nhóc chậm lại. Bánh Gạo Nhỏ vẫy tay với dì Cao rồi chỉ xuống phía trước, ý sẽ đợi dì Cao ở đó. Sau đó cậu nhóc chạy xe qua, xe quẹo một vòng.
Dì Cao đã vô cùng mệt, nhưng lại không dám để Bánh Gạo Nhỏ vụt khỏi tầm mắt, nên vội vàng cắn răng chạy theo. Ai ngờ sau khi quẹo đi, chỉ còn lại mỗi chiếc xe Jeep nhỏ ở đó, Bánh Gạo Nhỏ không thấy đâu nữa. Dì Cao tìm khắp nơi vẫn không tìm thấy. Hình dáng người trên màn hình không lớn, nhưng từ động tác của dì Cao có thể nhìn thấy được sự sốt ruột và hoảng loạn.
Hắc Tử lập tức đổi sang máy quay ở gần góc quẹo, chỉnh đến đoạn Bánh Gạo Nhỏ chuyển hướng thì thấy sau khi queo, cậu nhóc đã dừng xe lại đợi dì Cao. Đúng lúc đó đột nhiên có một người đàn ông xông ra, kéo Bánh Gạo Nhỏ ra khỏi xe. Bánh Gạo Nhỏ vùng vẫy muốn kêu to lên nhưng người đó sớm đã đoán được, khi cậu nhóc vừa há miệng thì hắn đã bịt miệng cậu lại.
Cố Niệm vô thức kêu lên một tiếng: “Đừng!” Tay cô che mặt, nhưng từ khe hở của ngón tay vẫn nhìn vào màn hình. Toàn bộ gương mặt của Bánh Gạo Nhỏ đều bị lòng bàn tay hắn che kín, giống như muốn làm cậu nhóc nghẹt thở chết. Nước mắt Cố Niệm rơi xuống: “Bánh Gạo Nhỏ! Bánh Gạo Nhỏ!”
Trên màn hình, cánh tay của Bánh Gạo Nhỏ bị người đó đè dưới tay hắn, chỉ thấy đôi chân nhỏ nhắn không ngừng vùng vẫy. Mặt bị bịt kín hết nên không thể nhìn thấy được biểu cảm của cậu nhóc. Nhưng dù vậy thì cũng đủ biết cậu nhóc đang vô cùng sợ hãi. Cô dường như có thể nghe thấy lúc đó Bánh Gạo Nhỏ đang gọi mẹ.
Không cần Sở Chiêu Dương nhắc nhở, Hắc Tử liền cắt hình ảnh của kẻ đó trên màn hình xuống, phần mặt, phần tay, cổ, tất cả những bộ phận lộ ra đều đem đi phóng to.
Còn một màn hình khác, truy tìm chiếc xe của hắn.
Lúc này, Trương Doanh Bân vội đi qua.
“Sở thiếu! Thiếu phu nhân!”
“Thế nào?” Sở Chiêu Dương hỏi.
Trương Doanh Bân nhìn thấy tiến độ trong màn hình: “Đã đối chiếu rồi, tôi tìm ra chiếc xe này ở ngoài cửa.”
Trương Doanh Bân chọn một tấm ảnh trong Ipad ra: “Chiếc xe này luôn dừng ở trước cổng khu nhà. Chiếc xe bắt cóc tiểu thiếu gia sau khi rời khỏi thì chiếc xe này cũng đi theo sau. Khi dừng lại ở ngã tư phía trước, kẻ đó bế tiểu thiếu gia lúc đó đã hôn mê lên chiếc xe này.”
“Tra!” Biên Đạo Nhân nói một tiếng.
Hắc Tử liền cho hiện một khung đối thoại màu đen lên trên màn hình máy tính, bên trên là một chuỗi chương trình khiến người khác khó hiểu, sau đó nhập vào biển số xe. Lập tức tất cả thông tin về chiếc xe đó đã hiện ra.
“Chiếc xe đó được thuê.”
Một đồng nghiệp khác ở bên cạnh Cố Niệm cũng lấy laptop ra cho Trương Doanh Bân. Trương Doanh Bân thông qua cửa ngõ của bọn họ, rất nhanh chóng tìm ra người mua.
“Sở thiếu, là tiên sinh và phu nhân.” Trương Doanh Bân trầm giọng nói.
Cố Niệm thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không phải là tổ chức R.
Dù cho Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan không thích Bánh Gạo Nhỏ thì ít nhất cũng sẽ không làm nó bị thương. Nhưng lúc nãy bắt cóc Bánh Gạo Nhỏ thô bạo như vậy, Cố Niệm đã không thể nhịn được nữa. Cô cắn răng, trầm mặc cúi đầu, tay vốn nắm lấy cánh tay Sở Chiêu Dương cũng buông lỏng ra.
“Sở Chiêu Dương.” Cố Niệm nhẹ nhàng gọi, dường như trái tim đã chết, trong giọng nói không còn chút tình cảm.
Sở Chiêu Dương nghe thấy liền hoảng loạn, lập tức ôm Cố Niệm kéo vào trong lòng.