Sở Gia Hồng mím môi, dừng lại một chút rồi mới nói: “Nó không có ở đây.”
“Không có?” Lão gia không hề khách sáo với ông ta, “Lục soát cho tôi! Tìm không ra thì cứ làm như nó nói, dỡ hết chỗ này xuống!”
“Ba, con là con ba, chúng ta là người một nhà, không phải là kẻ thù!” Sở Gia Hồng vừa hoảng loạn vừa tức giận.
Nhìn thấy người của tộc bộ đang thật sự muốn động thủ nên ông ta bàng hoàng.
“Bọn tôi không có loại người thân như các người. Súc sinh! Đến cháu của mình cũng bắt cóc được!” Lão thái thái lắp bắp nói.
Trên đường đến đây, ông bà cũng đã xem video điều tra của Hắc Tử. Nhìn thấy Bánh Gạo Nhỏ bị đối xử như vậy, họ thật sự tức giận. Khi nhìn thấy gương mặt của Bánh Gạo Nhỏ bị bịt kín, lão thái thái đã bật khóc. Bà hận không thể gánh chịu thay cho Bánh Gạo Nhỏ.
Thằng bé còn nhỏ như thế mà bọn họ lại dám ra tay như vậy!
Sao lại có chuyện ông bà nội bắt cóc cháu ruột của mình, nói ra sẽ không có ai tin!
“Bọn con không bắt cóc, chỉ là muốn đón nó về chăm sóc.” Sở Gia Hồng hơi nhấc hàm dưới, tỏ ra đắc ý nói, “Nói nó là cháu con, ba mẹ, hai người có chứng cứ không?”
Lão gia vừa nghe đã biết Sở Gia Hồng muốn nói gì.
“Các người đã thử DNA chưa? Có thể chứng minh nó là con của Chiêu Dương không?” Sở Gia Hồng hừ lạnh một tiếng, “Lẽ nào Cố Niệm nói gì, các người cũng tin?”
“Mấy năm qua cô ta ở nước M, ai biết được đã sống như thế nào. Đứa trẻ là con của ai, vẫn còn chưa biết được! Không thể chỉ nghe một câu của cô ta thì cứ thế mà tin! Người có thể giống người, không thể vì nó giống Chiêu Dương thì liền cho rằng đó là con của Chiêu Dương, tốt nhất là nên đi xét nghiệm.”
“Đồ khốn khiếp!” Lão gia nhấc gậy quất vào cổ tay của Sở Gia Hồng.
Sở Gia Hồng nói như vậy, không chỉ nghi ngờ thân phận của Bánh Gạo Nhỏ mà còn nghi ngờ Cố Niệm không chung thủy với Sở Chiêu Dương!
Sở Chiêu Dương đã mang biểu cảm lạnh lùng trước nay chưa từng có.
Nếu đối diện anh không phải là ba mẹ thì anh đã sớm động thủ rồi!
Cố Niệm sớm đã thất vọng về hai người họ: “Tôi không quan tâm hai người nghĩ gì, tôi chỉ muốn hỏi, Bánh Gạo Nhỏ ở đâu?”
“Đúng, nó thật sự bị chúng tôi đón đi.” Sở Gia Hồng mặt dày nói, “Thứ nhất, là vì muốn kiểm tra cho Chiêu Dương, để tránh sau này cưng chiều rồi, kết quả lại là con của người khác. Thứ hai, chỉ muốn hỏi các người, rốt cuộc có giúp chúng tôi hay không?”
Vô sỉ!
Cố Niệm chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như vậy!
“Bánh Gạo Nhỏ ở đâu rồi?” Cố Niệm giận dữ chất vấn.
“Nó hiện giờ rất an toàn, cô không cần lo lắng.” Hướng Dư Lan cất giọng điệu nhẹ nhàng, “Bất luận thế nào nó cũng có thể là cháu chúng tôi, trước khi chưa xác minh thì chúng tôi sẽ không làm nó bị thương.”
Vậy tức là, nếu xác định được là không phải, thì bọn họ sẽ nhẫn tâm ra tay đối với một đứa trẻ?
Cố Niệm không muốn phí lời với họ, trực tiếp xông vào trong phòng tìm con.
Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan vẫn còn nhà khác ở thành phố B. Nhưng bọn họ không có đủ người, e rằng không thể cho người đi trông coi Bánh Gạo Nhỏ, khả năng rất lớn là để Bánh Gạo Nhỏ ở đây. Hơn nữa lúc ở trên đường, Trương Doanh Bân vẫn luôn điều tra tung tích chiếc xe chở Bánh Gạo Nhỏ. Cuối cùng chiếc xe đó đến đây rồi không còn xuất hiện chiếc nào khác đưa cậu nhóc đi.
Hướng Dư Lan vội cản Cố Niệm lại: “Cô muốn làm gì? Có được dạy dỗ không, sao dám xông vào phòng của người khác?”
“Bà mau trả con lại cho tôi!” Cố Niệm giận dữ nói, hai mắt và má đều đỏ bừng, trong lòng không kiềm được vừa lo lắng vừa đau xót, “Bà mau thả nó ra!”
“Xác định nó đúng là người của Sở gia, tôi tự nhiên sẽ thả.” Sở Gia Hồng nói, “Còn nữa, chuyện hôm nay mẹ con nói với con, giờ ba cho con một cơ hội nữa để trả lời.”
Ông ta nhìn Sở Chiêu Dương, nói: “Giúp ba mẹ, ba mẹ sẽ giúp con, ba mẹ sẽ lập tức thả thằng bé.”
Đây còn là lời của người nói sao?
Lão gia thấy kỳ lạ, Sở Gia Hồng đang cầu xin Sở Chiêu Dương chuyện gì.
Sở Chiêu Dương cười lạnh một tiếng, vẫy tay: “Dỡ hết cho tôi!”
Lão gia cũng cầm gậy nện mạnh xuống đất, xoay đầu lại nói với đội trưởng đội hai: “Các người, cùng với thiếu phu nhân, tìm kỹ từng phòng cho tôi!”
Cố Niệm còn chưa bước vào nhà, nhưng lão gia đã gọi cô như vậy, đây chính là sự khẳng định vô cùng quan trọng cho thân phận của Cố Niệm. Bất luận Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan có nói bao nhiều lời ác ý cũng không có tác dụng.
Quả nhiên, sắc mặt Sở Gia Hồng trở nên vô cùng khó coi. Sở Gia Hồng muốn ngăn cản Cố Niệm nhưng nào có thể. Người của tộc bộ đã lên trước chặn lại cả ông ta và Hướng Dư Lan.
Có một nhóm người đi lên tầng một, Cố Niệm và Sở Chiêu Dương trực tiếp đi lên tầng hai tìm. Cố Niệm tìm từng phòng, tủ âm tường, tủ quần áo đều không bỏ qua. Có phòng bị khóa lại, cô liền trực tiếp đạp một cái mở ra. Nhưng cuối cùng cô vẫn không nhìn thấy bóng dáng Bánh Gạo Nhỏ.
Sở Chiêu Dương đứng lại trước cầu thang lên tầng ba, Cố Niệm vội lắc đầu: “Không tìm thấy.”
“Lên trên xem sao.” Sở Chiêu Dương nói.
Dưới nhà, lão gia cầm gậy chỉ vào Sở Gia Hồng: “Mày rốt cuộc giấu Bánh Gạo Nhỏ ở đâu? Nói!”
“Dù ba là ba con, cũng không thể đem một đám người đến phá hoại! Đây là cố ý xông vào nhà dân.” Sở Gia Hồng cứng rắn nói.
“Không nói phải không?” Lão gia cười lạnh một tiếng, nói với Sở Hán đội trưởng đội hai, “Vậy thì báo cảnh sát, tố cáo thứ súc sinh này bắt cóc trẻ em!”
Trong giới bạn bè của lão gia, có vài người thậm chí là lão đại đường phố, kết giao từ lúc còn trẻ, bình thường không sao, nhưng khi tức giận thì sự đê hèn sẽ liền nổi lên.
Sở Gia Hồng vô cùng tức giận, lão gia cứ mở miệng ra thì gọi ông ta là “súc sinh”, rốt cuộc có xem ông ta là con hay không vậy?