Cố Niệm khẽ nhíu mày, Dương Thụy Tuyết bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn: “Chị Cố, trùng hợp quá.”
Cố Niệm khẽ nhếch môi: “Không ngờ cô và Ôn tiểu thư quen nhau.”
“Bọn em là bạn học, đều học âm nhạc ở Học viện Nghệ Thuật Quốc Gia. Em học đàn violon, Tịnh Nhã học dương cầm.” Dương Thụy Tuyết giải thích.
Cố Niệm thật sự không nhìn ra Dương Thụy Tuyết là một người học âm nhạc.
“Cậu cũng quen cô ấy à?” Ôn Tịnh Nhã hỏi, giọng nói bất giác có chút sắc nhọn.
Dương Thụy Tuyết nhìn Cố Niệm, ngập ngừng một chút rồi nói: “Ừm, chú Cố vẫn luôn rất chiếu cố tớ, tớ xem chú ấy như ba ruột của mình vậy. Nhưng hình như chị Cố không thích tớ lắm.”
Cố Niệm lạnh lùng bĩu môi, giờ đã là lúc nào rồi, Dương Thụy Tuyết vẫn thừa cơ hội nói xấu cô chứ. Nhưng cô vốn không để ý, cũng không biết Dương Thụy Tuyết đang có ý đồ gì.
Ôn Tịnh Nhã cười lạnh một tiếng: “Ai nói cô ấy đã kết hôn rồi, cô ấy vẫn chưa kết hôn, con cũng đã lớn như vậy rồi, vẫn chưa được ba mẹ nhà trai đồng ý.”
Mấy người Cổ Tuệ Tiệp nghe vậy, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền vô cùng lúng túng không biết nói gì. Không ngờ Cố Niệm chưa kết hôn đã có con trước, con lớn như vậy mà vẫn chưa kết hôn. Cô ấy bị chàng trai đó lừa rồi sao?
Ba người bạn đều nhìn về phía Cố Niệm, ánh mắt không giấu được sự đồng cảm.
Một mình Cố Niệm phải nuôi con, đúng là không dễ dàng gì. Chẳng trách đã lâu không liên lạc được với Cố Niệm. Con trai cũng đã lớn như vậy rồi, vẫn chưa kết hôn, hiển nhiên người đàn ông đó cũng không muốn kết hôn rồi. Cuộc sống khốn khổ như vậy, làm gì còn tâm tình liên hệ với bạn học cũ chứ? Cổ Tuệ Tiệp thở dài.
Cố Niệm muốn giải thích rằng cô thật sự không khó khăn như họ nghĩ. Chỉ là chuyện riêng của bản thân, cô cũng không biết phải kể từ đâu. Hơn nữa bạn học cũng đã nhiều năm không gặp, cớ gì vừa mới gặp nhau liền moi hết tim gan tâm sự chuyện của mình chứ.
Lúc này, điện thoại của Cố Niệm reo lên. Là kẻ đầu sỏ làm cô bị hiểu lầm. Nếu không phải vì anh thì Ôn Tịnh Nhã cũng không gây sự với cô.
Cô kéo tay cậu nhóc, nói với ba người bạn: “Xin lỗi, mình nghe điện thoại trước đã.”
Suy nghĩ một lúc, cô lại nói với Cổ Tuệ Tiệp: “Không cần nghe cô ấy nói hươu nói vượn, lát nữa mình sẽ giải thích.”
“Ai nói hươu nói vượn chứ?” Ôn Tịnh Nhã không chịu buông tha nói với theo.
Cố Niệm lười để ý đến cô ta, dắt tay cậu nhóc sang một bên nghe điện thoại.
Ôn Tịnh Nhã vội nhân cơ hội nói với Cổ Tuệ Tiệp: “Tôi đâu có nói hươu nói vượn, cô ấy chưa cưới đã có con, bây giờ con trai cũng đã lớn như vậy rồi, còn chưa kết hôn. Ba của đứa trẻ tôi có quen, ba mẹ anh ấy vẫn luôn không đồng ý, Cố Niệm có bám riết cũng vô dụng thôi.”
Ba người Cổ Tuệ Tiệp vốn không quen biệt với Ôn Tịnh Nhã, nghe cô ấy nói những sự thật này cảm thấy rất khó xử.
Cố Niệm nghe máy, vẫn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy Sở Chiêu Dương nói: “Anh vào công viên giải trí rồi, em và con đang ở đâu?”
“Sao anh lại đến đây?” Cố Niệm kinh ngạc, “Bọn em ở sân kịch hải tặc 5D, rất gần cửa lớn, sau khi anh vào, qua ba ngã ba đến con đường bên phải, đi mấy bước nữa sẽ nhìn thấy.”
“Được.” Sở Chiêu Dương tiếp tục nói, “Xong việc sớm, nghe nói hai mẹ con vẫn còn ở công viên giải trí nên anh trực tiếp qua đây luôn.”
Sở Chiêu Dương chầm chầm sải bước. Anh nhìn thấy cách đó không xa, Cố Niệm đang cùng cậu nhóc đứng bên bãi cỏ. Cậu nhóc ngoan ngoãn nắm tay Cố Niệm, đôi chân nhỏ giẫm lên bậc thềm nhỏ xung quanh bãi cỏ. Cố Niệm cúi đầu nhìn cậu nhóc chơi đùa, khóe môi nở nụ cười dịu dàng. Khung cảnh đó thật đẹp, nếu anh cũng ở trong đó thì tốt biết mấy. Không biết có phải do nghe thấy giọng nói của anh không, Cố Niệm cầm điện thoại, trên mặt nở rộ nụ cười hạnh phúc, vô cùng xinh đẹp.
“Vậy Bánh Gạo Nhỏ sẽ vui lắm đây, con luôn muốn cùng ba đến khu vui chơi.” Đôi mắt Cố Niệm sáng lấp lánh, cô cúi đầu dịu dàng xoa đầu cậu nhóc.
Cậu nhóc vừa nghe, lập tức dừng lại, ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, ba sẽ đến sao?”
Ôn Tĩnh Nhã nãy giờ vẫn luôn đang đứng nói xấu Cố Niệm, nghe thấy câu nói của cậu nhóc, lập tức nhìn sang Cố Niệm.
Cố Niệm nói với cậu nhóc: “Ừm, ba cố ý đến đây chơi với con đó.”
“Thật sao?” Cậu nhóc có chút nghi ngờ, ba có tốt vậy không?
E rằng là muốn đến chơi với mẹ mới đúng!
Ôn Tịnh Nhã nghe thấy, sắc mặt liền lập tức trở nên khó coi.
Cổ Tuệ Tiệp đã nhìn thấy một người đàn ông, đang bước sang phía này. Người đàn ông đó giống như bước ra từ tiểu thuyết vậy.