Dáng vẻ bất lực dựa vào tường của cô ở trong thang máy. Gò má ửng hồng, đôi mắt long lanh, đôi môi hé mở như đang mời gọi.
Khi đó, lí do anh không phát hiện ra có gì khác thường, rõ ràng là vì anh bị khung cảnh đó mê hoặc.
Bụng dưới của Nam Cảnh Hoành căng cứng, lại có phản ứng rồi.
Anh nắm chặt bàn tay đặt trên đùi, bất giác liếm môi dưới.
Nhớ đến cảm giác khi hôn cô.
Môi cô bị anh hôn sưng đỏ, đôi mắt lấp lánh ánh nước mời gọi, làm thế nào cũng không thể buông cô ra được.
Nam Cảnh Hoành hít sâu một hơi, kiềm chế bản thân, gạt bỏ hình ảnh trong đầu.
Sao anh lại nhớ đến Trình Dĩ An chứ?
Chẳng qua anh chỉ gặp cô có một lần mà thôi, cũng không phải người phụ nữ quá đặc biệt.
Tuy nhiên, một lát sau, anh vẫn cầm điện thoại ở trên bàn lên: “Điều tra cho tôi một người, Trình Dĩ An.”
***
Thứ 7, trường Dương Thụy Tuyết biểu diễn tổng duyệt, Cố Lập Thành lấy lý do có việc bận không đến dự.
“Nếu nó đã nói cho người đi cổ vũ cho nó, vậy thì ba người đi là được rồi. Chúng ta là người một nhà, ba người thay mặt ba là đủ rồi. Để tránh ba qua đó, hai mẹ con nó lại nghĩ linh tinh.”
Cố Lập Thành chủ động đưa ra đề nghị, Mục Lam Thục đương nhiên rất vui mừng. Vì thế, bà cùng với Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ đi xem.
Đến cả Sở Chiêu Dương cũng không đi. Một pho tượng phật lớn như anh, đích thân đi xem buổi biểu diễn của Dương Thụy Tuyết ư?
Hội trường biểu diễn tổng duyệt có rất nhiều người.
Đa số đều là phụ huynh học sinh, cũng có vài người là bạn trai, bạn gái cũng đến cổ vũ cho người yêu mình. Một số đang ở trong hậu trường chuẩn bị, một số thì ở bên ngoài nói chuyện với mọi người để làm dịu bớt tâm trạng căng thẳng.
Dương Thụy Tuyết trốn trong hậu trường, nhìn ra bên ngoài, thấy đám người Mục Lam Thục đã đến, lập tức chạy ra đón.
Bánh Gạo Nhỏ không vui mím môi: “Cô à, xin cô đừng gọi cháu là Bánh Gạo Nhỏ nữa.”
Dương Thụy Tuyết lúng túng sững người, sao cô ta lại quên tính khí của đứa trẻ lém lỉnh này chứ!
Cô vẫn chưa nói gì thì đã thấy cậu bé nói: “Cháu không thích cô gọi cháu là Bánh Gạo Nhỏ. Khi cô gọi cháu như vậy, cháu không muốn trả lời chút nào. Nhưng mà mẹ cháu nói, người khác chào hỏi mình, mình không trả lời là không lễ phép. Cháu cũng không muốn là một đứa trẻ không lễ phép. Cô đừng làm khó cháu nữa có được không?
Dương Thụy Tuyết: “…”
Sau này, cô ta còn để ý đến đứa trẻ lém lỉnh này thì cô thề sẽ mang họ của nó luôn!
Dương Thụy Tuyết dứt khoát không trả lời Bánh Gạo Nhỏ, hỏi Mục Lam Thục: “Cô ơi, chú Cố không đến sao?”
Thấy cô ta thèm không đếm xỉa đến Bánh Gạo Nhỏ, Mục Lam Thục liền không vui, cười lạnh nhạt: “Không, anh ấy còn có chuyện ở cục cảnh sát.”
Cố Niệm cười dịu dàng: “Ba nói, chúng ta là người một nhà. Vì vậy chúng tôi đến đại diện là được.”
Nụ cười nơi khóe miệng của Dương Thụy Tuyết cứng lại, cần mấy người đến có ích gì.
Điều cô ta muốn là Cố Lập Thành đến xem. Cục trưởng cục cảnh sát thành phố B đích thân đến xem cô ta biểu diễn, cô ta sẽ nở mày nở mặt. Hơn nữa, lần này thi cho điểm. Với địa vị của Cố Lập Thành, giám khảo đều sẽ kính trọng ông, nể mặt ông mà cho cô ta điểm cao. Cô ta muốn để tất cả mọi người biết, cô ta rất thân với cục trưởng Cố. Ai ngờ, Cố Lập Thành lại không đến, phá vỡ kế hoạch của cô ta.
Trong lòng Dương Thụy Tuyết âm hiểm nghĩ, nếu như Cố Niệm quay về, cô ta sẽ không là gì. Cố Lập Thành sáng suốt như vậy, sẽ không nghĩ ra ông đến sẽ có giúp ích lớn như thế nào cho cô ta sao? Nhưng chỉ một chút chuyện nhỏ, ông cũng không chịu giúp. Còn nói gì là bạn chiến đấu của ba cô ta, sẽ chăm sóc cô ta.
Dối trá!
“Thụy Tuyết.” Ôn Tịnh Nhã tiến lại.
Dương Thụy Tuyết sợ Cố Niệm sẽ nói gì với Ôn Tịnh Nhã, làm lộ bí mật của cô ta. Cô ta có thể qua lại thân thiết với Ôn Tịnh Nhã là nhờ vào cô ta có quan hệ khá thân thiết với Cố Lập Thành. Nếu như để Ôn Tịnh Nhã biết, Cố Lập Thành đã không còn quan tâm cô ta nữa, thì Ôn Tịnh Nhã sẽ lập tức thay đổi thái độ. Vì thế trước khi Ôn Tịnh Nhã đến, Dương Thụy Tuyết vội vàng nói với Mục Lam Thục và Cố Niệm: “Dì Mục, chị Cố, bạn em gọi em quay về chuẩn bị. Mọi người ngồi tự nhiên, em đi trước.”
Dương Thụy Tuyết nói xong, cũng không chào Bánh Gạo Nhỏ, quay người đi đón Ôn Tịnh Nhã.
Mục Lam Thục cười lạnh, Bánh Gạo Nhỏ cũng không để ý. Vốn dĩ cậu bé cũng không quan tâm đến cái người tên là Dương Thụy Tuyết này.
Cố Niệm nói khẽ với Mục Lam Thục: “Con thấy vừa nãy khi con nói ba không tới, ánh mắt cô ta sa sầm.”
Mục Lam Thục thảng thốt: “Lẽ nào nó vì chuyện này mà mang thù hận? Không thể nào, con không nhìn nhầm chứ?”
Mục Lam Thục không nhìn thấy, nhưng Cố Niệm sao có thể bỏ lỡ.
“Không nhìn nhầm. Đừng quên con theo học Biên Đạo Nhân ba năm cách nhìn người, biến hóa biểu cảm cực nhỏ trên mặt đối phương con cũng có thể nắm bắt được.” Giọng điệu Cố Niệm trầm xuống, “Cô ta chỉ biết mang thù mà không biết mang ơn. Sau này mẹ chú ý cách xa cô ta một chút.”
“Yên tâm đi, mẹ vốn dĩ cũng không muốn gặp nó.” Mục Lam Thục vỗ vỗ mu bàn tay Cố Niệm.
***
“Cục trưởng Cố không đến à?” Ôn Tịnh Nhã nhíu mày hỏi Dương Thụy Tuyết.
“Chú Cố có việc bận.” Dương Thụy Tuyết không được tự nhiên.
“Chuyện quan trọng như thế nào mà bỏ ra thời gian hai tiếng cũng không được?” Ôn Tịnh Nhã cười lạnh, “Xem ra chú Cố của cậu cũng không quan tâm cậu lắm.”