Nhưng không ngờ rằng không những không làm Cố Niệm xấu mặt, ngược lại còn khiến Cố Niệm giành được cơ hội nổi bật lớn như vậy.
Chu Tự Chương cảm thấy chuyện này tám phần có liên quan đến cô gái này. Ngoài Dương Thụy Tuyết, Cố Niệm còn đắc tội những ai?
Lúc này có ký giả to gan hỏi: “Chu tiên sinh, xin hỏi Cố tiểu thư đâu? Cô ấy không ở cùng ngài sao?”
Chu Tự Chương vẫn cười ôn hòa như cũ: “Nơi này chỉ có một mình tôi, cậu có nhìn thấy Cố Niệm sao?”
“Không có, thế nên mới phải hỏi ngài.” Ký giả cười haha nói.
“Nếu đã không nhìn thấy, sao cô ấy có thể ở cùng tôi chứ? Hỏi tôi sao tôi biết được chứ.”
Các phóng viên thấy bộ vest của Chu Tự Chương vẫn phẳng phiu, không giống như vừa mới làm mấy chuyện đó. Nếu vội vàng mặc quần áo sẽ không thể chỉnh tề như thế được.
Ôn Tịnh Nhã và Dương Thụy Tuyết khoan thai bước đến giống như vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì. Đứng sau lưng đám ký giả, Ôn Tịnh Nhã thấy quần áo Chu Tự Chương vẫn chỉnh tề, liền âm thầm nhíu mày, không lẽ không được việc? Lúc này, ống tay áo bị Dương Thụy Tuyết kéo kéo, Ôn Tịnh Nhã biết thấy chuyện không thành, trong lòng bực bội liền không kiên nhẫn đưa mắt nhìn qua.
Thấy ánh mắt Dương Thụy Tuyết liếc liếc sang trên người Chu Tự Chương, rồi lại chỉ chỉ vào cổ áo của mình.
Ôn Tịnh Nhã hồ nghi nhìn sang phía Chu Tự Chương, vui mừng phát hiện cổ áo Chu Tự Chương có hơi nhăn một chút và không được chỉnh tề như những chỗ khác, hơn nữa trên cổ áo màu trắng còn dính lại một vết son đỏ nhàn nhạt.
Ánh mắt Ôn Tịnh Nhã sáng lên, lập tức giả vờ như vừa mới đến, hỏi: “Các vị ở đây làm gì vậy?”
“Chúng tôi đến tìm Chu tiên sinh và Cố tiểu thư.” Có ký giả đáp.
“Vừa rồi nhân viên phục vụ nói, Cố tiểu thư đến phòng nghỉ ngơi rồi.” Vẻ mặt Ôn Tịnh Nhã đầy vẻ khó hiểu, “Chính là ở phía trước.”
Các ký giả nghe thế, liền lập tức chạy về phía phòng nghỉ ngơi.
“Đứng lại!” Chu Tự Chương không khách khí với bọn họ nữa, trực tiếp lạnh giọng ngăn lại.
Chu Tự Chương trước nay luôn giữ hình tượng ôn văn nho nhã, đột nhiên nghiêm khắc quát lên như vậy, quả là khiến người khác vô cùng bất ngờ. Họ quên cả việc muốn tiếp tục tiến đến căn phòng phía trước, kinh ngạc đứng bất động tại chỗ.
Chu Tự Chương trầm mặt bước đến trước mặt họ: “Cố Niệm không được khỏe, đang nghỉ ngơi, mong các vị đừng quấy rầy.”
“Vừa rồi không phải ngài nói không biết Cố tiểu thư ở đâu sao?” Có ký giả lập tức hỏi lại.
“Không nói là không muốn các ngươi đến quấy rầy thôi.” Chu Tự Chương trầm mặt, không lộ ý cười nào, “Các vị nhất định phải hùng hổ dọa người sao?”
Các ký giả đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy quyết tâm từ mắt đối phương. Đây là tin lớn, ai cũng không muốn bỏ lỡ. Rất nhiều người cũng đã chú ý đến vết son trên cổ áo của Chu Tự Chương, càng thêm tin tưởng tin nặc danh vừa nhận là thật. Có một ký giả đột nhiên không quan tâm nữa xông thẳng lên, Chu Tự Chương muốn ngăn cản cũng không kịp. Suy cho cùng, ký giả cũng rất đông, còn anh chỉ có một mình.
Chính vào lúc vị ký giả đó chuẩn bị mở cửa phòng nghỉ ngơi, cửa lại tự động mở ra từ bên trong. Không ngờ rằng người từ bên trong bước ra không phải Cố Niệm, mà là một người đàn ông.
Sở Chiêu Dương!
Người khác lần đầu tiên thấy Sở Chiêu Dương, có lẽ không thể lập tức nhận ra.
Nhưng bọn họ thân là ký giả, không thể không nhận ra!
“Các người ở bên ngoài ồn ào cái gì chứ? Vị hôn thê của tôi không được khỏe, các người không thể yên lặng một chút sao?” Sở Chiêu Dương không vui trầm giọng nói.
Sở Chiêu Dương vốn không có ý che giấu bên trong, thế nên ký giả cũng có thể nhìn thấy Cố Niệm đang nằm trên một chiếc giường không lớn, sắc mặt phiếm hồng giống như phát sốt, nhưng dáng vẻ lại xinh đẹp lạ thường.
Không muốn bọn họ nhìn Cố Niệm quá lâu, Sở Chiêu Dương hơi dịch người sang, hoàn toàn chặn lại ánh mắt của mọi người.
Cố Niệm lúc này giống như đóa hoa kiều diễm óng ánh nước sau cơn mưa, vô cùng quyến rũ.
Anh không muốn dáng vẻ của cô bây giờ bị người đàn ông khác nhìn thấy.
Sắc mặt của Ôn Tịnh Nhã và Dương Thụy Tuyết đồng thời thay đổi.
Sở Chiêu Dương sao lại ở đây chứ?
Không phải nên là Chu Tự Chương và Cố Niệm ở với nhau sao?
“Sở thiếu!”
Thi Hoằng Trạch vội vàng chạy đến, không kiên nhẫn trực tiếp đẩy mấy ký giả đó ra.
Các ký giả có chút không vui, Thi Hoằng Trạch không chút khách khí: “Cố tiểu thư bị bệnh, các người ngăn cản không cho tôi đến xem bệnh cho cô ấy, xảy ra chuyện các người chịu trách nhiệm sao?”
Ký giả đương nhiên không thể chịu trách nhiệm. Lỡ như xảy ra chuyện, Sở Chiêu Dương sẽ không tha cho họ nên ngay lập tức không dám có ý kiến gì nữa.
Thi Hoằng Trạch liền lập tức đi vào, Sở Chiêu Dương đóng cửa lại, ngăn đám ký giả ở bên ngoài.
Thi Hoằng Trạch khám cho Cố Niệm. Anh đặt cổ tay Cố Niệm xuống, nói với Sở Chiêu Dương: “Yên tâm, thuốc trong người cô ấy đã bài tiết ra rồi.”
“Không cần lo lắng đâu.” Cố Niệm nói với Sở Chiêu Dương.
Vừa rồi chẳng qua cô chỉ giả vờ ngủ cho đám ký giả xem mà thôi.
“Tốt nhất nên kiểm tra cẩn thận một lượt sẽ tốt hơn.” Sở Chiêu Dương lại hỏi Thi Hoằng Trạch, “Loại thuốc đó liệu có ảnh hưởng không tốt đến cô ấy không?”
“Là thuốc ba phần độc, chắc chắn có ảnh hưởng nhất định đến cơ thể, nhưng ảnh hưởng không lớn, cũng giống như người bình thường cũng sẽ cảm cúm phát sốt, vốn không phải chuyện lớn gì. Nhưng hiệu quả thuốc đối phương dùng có hơi mạnh, khó tránh có chút hao tổn, phải bồi bổ thêm cho Cố Niệm.”