Trình Quế Tú không biết nghĩ đến điều gì, trong lòng liền vui mừng, “Có lẽ là chú Cố của con, chú ấy biết chuyện hôm nay nên đặc biệt đến thăm con. Con xem, trong lòng chú ấy vẫn có chúng ta mà.”
Vừa nói, Trình Quế Tú vừa vui vẻ bước đến mở cửa. Nhưng vừa mở cửa liền ngây người ra.
Người đến đâu phải là Cố Lập Thành, trước cửa đúng là cảnh sát, nhưng lại là Thẩm Hiểu Mạn và Phó Vĩnh Ngôn. Hai người này Trình Quế Tú vốn không quen biết.
Cố Lập Thành vốn không muốn chuyện Cố Niệm bị bỏ thuốc truyền ra ngoài, dù cho chưa xảy ra chuyện gì, nhưng bị người khác biết được, nghe nhầm đồn bậy, càng truyền càng không đáng tin, không tốt cho Cố Niệm. Ông không có ý giúp Dương Thụy Tuyết che giấu, một lòng chỉ vì nghĩ cho Cố Niệm, thế nên đặc biệt phái người của đội ba đến giải quyết chuyện này. Tình cảm của hai người họ với Cố Niệm là tốt nhất, ban đầu lúc Cố Niệm chịu mọi tiếng xấu và bài xích, họ trước sau vẫn đứng về phía Cố Niệm. Bây giờ bọn họ cũng sẽ không tiết lộ chuyện của Cố Niệm.
Thẩm Hiểu Mạn lạnh lùng nhìn Trình Quế Tú một cái, ánh mắt xẹt qua người Trình Quế Tú, nhìn chằm chằm vào Dương Thụy Tuyết đang đứng sau lưng bà. Phó Vĩnh Ngôn trình giấy chứng nhận ra cho Trình Quế Tú xem rồi nói: “Chào bà, cô Dương Thụy Tuyết có nhà không? Chúng tôi muốn mời cô ấy về cục tiếp nhận điều tra.”
Dương Thụy Tuyết ở sau lưng Trình Quế Tú, sắc mặt trắng bệch.
Cố Lập Thành quả nhiên đã biết rồi!
Cô không ngờ rằng, Cố Lập Thành lại không nể chút tình cảm nào, đã cho người đến bắt cô!
Trình Quế Tú vẫn chưa kịp phản ứng lại, lúng ta lúng túng không biết phải làm sao cho phải: “Có phải có hiểu lầm gì không, sao lại thế chứ? Thụy… Thụy Tuyết đã làm gì mà phải đến cục cảnh sát chứ?”
Trình Quế Tú hốt hoảng quay đầu lại, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Dương Thụy Tuyết: “Thụy Tuyết, rốt cuộc sao lại thế này?”
“Con... Con không biết, con chẳng làm gì cả!” Dương Thụy Tuyết liều mạng lắc đầu, cô không muốn đến cục cảnh sát, cô không muốn ngồi tù!
“Có làm hay không, trong lòng cô biết rõ, đi theo chúng tôi một chuyến đi!” Phó Vĩnh Ngôn lạnh giọng nói.
“Các người không thể đưa nó đi, không nói rõ lý do, các người không thể đưa nó đi!” Trình Quế Tú ôm lấy Phó Vĩnh Ngôn và Thẩm Hiểu Mạn.
“Bà cản trở cảnh sát phá án, chúng tôi cũng có thể dựa theo pháp luật bắt bà.”
Trình Quế Tú run lên một cái, lập tức trở nên sợ hãi.
Phó Vĩnh Ngôn không nói thêm lời nào nữa, liền tiến đến bắt Dương Thụy Tuyết, lưu loát rút còng tay ra, khóa lên cổ tay cô ta.
Đồng tử Trình Quế Tú co lại, Dương Thụy Tuyết thật sự đã sợ rồi, khóc lóc quay đầu lại hét: “Mẹ, cứu con! Cứu con với!”
“Thụy Tuyết, con đừng sợ, mẹ sẽ đi tìm chú Cố ngay!” Trình Quế Tú nói xong liền gọi điện thoại cho Cố Lập Thành.
Còn Dương Thụy Tuyết đã bị Phó Vĩnh Ngôn và Thẩm Hiểu Mạn đưa lên xe cảnh sát. Lúc đi ra đã bị rất nhiều người trong tiểu khu nhìn thấy, mặt Dương Thụy Tuyết nóng bừng bừng, cúi đầu nhưng vẫn có thể nhìn thấy người khác chỉ chỉ trỏ trỏ vào mình.
Trình Quế Tú gọi điện cho Cố Lập Thành, nhưng mãi vẫn không gọi được.
Cố Lập Thành sau khi nhận cuộc gọi của Mục Lam Thục, liền cho số điện thoại của Trình Quế Tú và Dương Thụy Tuyết vào danh sách đen, tránh khi hai người gọi đến tìm ông cầu xin. Ông sẽ không mềm lòng, nhưng cũng không muốn lãng phí thời gian với họ.
Dương Thụy Tuyết cảm thấy không công bằng, nhưng ông đã chăm sóc hai mẹ con Dương Thụy Tuyết lâu như vậy, đổi lại Dương Thụy Tuyết lại đi hại con gái ông, không lẽ đó là công bằng sao?
Tình huống tương tự, cũng xảy ra ở Ôn gia.
Lý Thiếu Phong đích thân đưa Hầu Thiếu Khang đi bắt người, ba của Ôn Tịnh Nhã không có ở nhà, chỉ có mẹ cô, nhưng không ngăn được bọn họ.
Dương Thụy Tuyết bị đưa vào phòng thẩm vấn, Cố Lập Thành trước sau vẫn không hề lộ mặt, chỉ giao cho Phó Vĩnh Ngôn và Thẩm Hiểu Mạn thẩm vấn.
Sở Chiêu Dương sớm đã mang kết quả giám định của cốc nước táo ép và hai người phục vụ kia đến cục cảnh sát, chứng cứ bày sẵn trước mặt Dương Thụy Tuyết. Hai người phục vụ kia cũng chỉ ra tất cả là do Dương Thụy Tuyết làm.
Người phục vụ phụ trách bê nước đó thừa nhận trong khu đồ uống lúc đó chỉ có Dương Thụy Tuyết đến gần. Và bình nước táo ép Dương Thụy Tuyết vứt trước đó cũng đã được tìm thấy. Cùng với chiếc cốc đó, đều kiểm tra thấy có dấu vân tay của Dương Thụy Tuyết. Còn người phục vụ còn lại cũng thừa nhận là Dương Thụy Tuyết sai khiến cô dụ Cố Niệm và Chu Tự Chương đến phòng nghỉ ngơi.
“Cố cục trưởng sẽ không phá lệ vì bất cứ ai đâu.” Phó Vĩnh Ngôn lạnh giọng nói.
Đặc biệt, người mà cô hại còn là con gái ông ấy nữa chứ.
Bây giờ tìm Cố Lập Thành giúp đỡ, suy nghĩ kiểu gì vậy chứ? Mặt mũi đâu cả rồi!
“Tôi không sai khiến người phục vụ đó dụ Cố Niệm đến phòng nghỉ ngơi, là do Ôn Tịnh Nhã làm!” Dương Thụy Tuyết không cam tâm hét lên.
Cô chạy không thoát, cũng không thể để Ôn Tịnh Nhã thoát được.
“Ồ!” Phó Vĩnh Ngôn nhíu mày, “Vậy cô ấy làm như thế nào, cô nói đi.” Nói xong liền bắt đầu ghi chép.
Chỉ có khẩu cung của một mình Dương Thụy Tuyết, Ôn Tịnh Nhã và người phục vụ đó đều thề thốt phủ nhận. Tội danh cũng chỉ có thể để một mình Dương Thụy Tuyết gánh vác thôi.
Ôn gia đã mời luật sư, Ôn Tịnh Nhã ở cục cảnh sát không nói câu nào, cuối cùng được luật sư bảo lãnh ra ngoài.
Khi vừa bước ra ngoài, Ôn Tịnh Nhã nhìn thấy ba mẹ đang đứng đợi ở cổng.
Ôn Tịnh Nhã lập tức bước đến, “Ba…”
Tiếng “Mẹ” còn chưa kịp thốt ra, Ôn Tịnh Hải đã vung tay cho Ôn Tịnh Nhã một cái tát.
“Mày còn muốn hại cái nhà này đến mức nào nữa?” Ôn Tịnh Hải tức giận đỏ tím cả mặt.
Ôn Tịnh Nhã che mặt, bị ăn một bạt tay ngay trước cửa đồn cảnh sát, mất mặt hận không thể chui xuống đất.
“Tao nói cho mày biết, đây là lần cuối cùng tao giúp mày!” Ôn Tịnh Hải chỉ vào mặt Ôn Tịnh Nhã, “Sau này mày tránh mấy người có liên quan đến Sở gia một chút! Bằng không đừng trách tao không nhận mày!”