“Tịnh Nhã! Tịnh Nhã!” Hà Tử Lan xông đến bên cạnh Ôn Tịnh Nhã, ôm cô lên, khóc không thành tiếng.
Bà run run giơ ngón tay thử thăm dò bên dưới mũi của Ôn Tịnh Nhã, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vẫn... Vẫn còn sống...” Hà Tử Lan khóc nấc nói với Ôn Tịnh Hải.
Ôn Tịnh Hải lập tức gọi 120.
Không một ai để ý Sở hán đã rời đi từ lúc nào.
Sở Hán lên xe, gọi cho Sở Chiêu Dương: “Sở thiếu, đã làm ổn thỏa hết rồi.”
Chuyện xảy ra ngay trước cổng cục cảnh sát, phía cảnh sát đương nhiên cũng đã biết. Nhưng người của Ôn gia bây giờ vẫn chưa có tâm trí xử lý chuyện này, một lòng chỉ muốn cứu Ôn Tịnh Nhã.
Đến bệnh viện gần nhất, Ôn Tịnh Nhã được vào phòng phẫu thuật. Ôn Tịnh Hải và Hà Tử Lan nôn nóng chờ đợi, Lý Thiếu Phong và Phó Vĩnh Ngôn đến cùng ba vị cảnh sát khác.
Chuyện này thuộc về sự cố giao thông, đương nhiên phải giao cho cảnh sát giao thông xử lý. Chỉ là chuyện xảy ra ngay trước cục cảnh sát của họ nên họ có thể cung cấp thêm thông tin.
“Thế nào rồi, tìm thấy chiếc xe đó chưa?” Ôn Tịnh Hải lập tức hỏi.
Cảnh sát giao thông lắc đầu nói: “Chúng tôi đã điều tra hết tất cả camera giám sát có thể chụp được chiếc xe đó, cảnh sát Lý cũng đã hết mực hỗ trợ chúng tôi, cung cấp hết camera giám sát trong cục của anh ấy cho chúng tôi kiểm tra. Nhưng chiếc xe đó không có biển số, cửa sổ cũng bịt kín không thể nhìn thấy gì bên trong. Thế nên camera giám sát chẳng quay được gì cả.”
“Cái gì?” Ôn Tịnh Hải tức giận, “Cảnh sát các người làm ăn kiểu gì vậy? Chuyện xảy ra ngay trước cổng cục cảnh sát mấy cậu, mấy cậu lại nói với tôi không tra được gì cả?”
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.” Cảnh sát giao thông hơi cúi đầu.
“Cái gì gọi là cố gắng hết sức, chiếc xe đó đâm con gái tôi rồi đi mất, hắn gây chuyện rồi chạy trốn!” Ôn Tịnh Hải tức giận, “Các cậu nói với tôi đã cố gắng hết sức nhưng không bắt được người, con gái tôi bị đâm oan ức như thế sao?”
Lý Thiếu Phong cười cười: “Ông cũng đừng nóng, hay là chúng tôi giao hết video lại cho ông, tự ông đi điều tra? Xem ông có thể nhìn ra điểm gì trong đó không? Chúng tôi cũng rất muốn dốc sức trả lại công lý cho Ôn tiểu thư. “Lúc đó hai vị cũng có mặt tại hiện trường, tận mắt nhìn thấy chiếc xe đó, chắc chắn rõ ràng hơn nhiều so với mấy video mơ hồ.” Cảnh sát giao thông nói, “Hai vị có nhìn rõ được điểm nào không?”
Ôn Tịnh Hải ngây ra, nếu bọn họ nhìn thấy rõ thì còn mong chờ cảnh sát điều tra gì chứ!
“Lúc đó đột ngột xảy ra chuyện, hiện trường hỗn loạn như thế, chúng tôi cũng không chú ý.” Sắc mặt Ôn Tịnh Hải không được tốt, “Hơn nữa con gái tôi đã bị đâm phải rồi, ai còn lòng dạ đi nhìn xe chứ!”
Lý Thiếu Phong gật gật đầu: “Vậy à.”
Không nói một từ dư thừa nào.
Nhưng Ôn Tịnh Hải cứ cảm thấy cậu ta còn có ý khác, ông cũng không nhìn rõ, còn chỉ trích bọn tôi gì chứ?
“Như vậy đi, nếu ông không tin, chúng tôi có thể giao tất cả video cho ông xem.” Cảnh sát giao thông liền đưa Ipad của mình, bật video rồi đưa sang cho Ôn Tịnh Hải xem.
Trong video chính là lúc chiếc xe đâm phải Ôn Tịnh Nhã. Quả nhiên xe không có biển số, cửa sổ cũng đen kịt một màu, vốn không nhìn rõ được gì.
Cảnh sát tạm dừng video, cố ý phóng to cho ông xem: “Dùng thiết bị chuyên nghiệp của chúng tôi phóng to sẽ rõ hơn một chút, nhưng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.”
Dù cho đã phóng to, cũng không phát hiện được gì.
“Đối với chuyện của Ôn tiểu thư, chúng tôi rất đồng cảm, cũng mong có thể nhanh chóng bắt được kẻ đào tẩu.” Cảnh sát giao thông nói, “Nhưng mỗi năm có rất nhiều sự cố giao thông, quả thật là không phải vụ nào cũng có thể giải quyết triệt để. Ôn tiên sinh, tôi chỉ có thể nói, chúng tôi sẽ cố gắng.”
Ôn Tịnh Hải mím chặt môi, không nói năng gì. Dù có cố gắng hơn nữa mà không bắt được người thì có tác dụng gì chứ.
“Vậy chúng tôi trở về tiếp tục điều tra, có tin gì mới sẽ báo với ông.” Cảnh sát giao thông nói rồi cùng Lý Thiếu Phong rời đi.
Một lát sau, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.
Bác sĩ bước ra, Hà Tử Lan lập tức chạy đến đón bác sĩ: “Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?”
“Tính mệnh người bệnh không có gì đáng lo.” Bác sĩ nói.
Vậy chính là, những cái khác đều có vấn đề.
Hà Tử Lan và Ôn Tịnh Hải đều trầm xuống.
“Nhưng chân của người bệnh không giữ được.”
“Sao... Sao lại thế... ” Hà Tử Lan không ngừng lui về sau, không thể tiếp nhận kết quả này.
“Hai chân đều không giữ được sao?” Ôn Tịnh Hải trầm giọng hỏi.
Bác sĩ gật đầu: “Không cần cắt bỏ, nhưng vết thương của tiểu thư đã khiến hai chân đều đã mất đi tri giác rồi.”
Hai cái chân đó cũng chỉ để bày trí cho đẹp thôi.
Thời gian dài không vận động, lâu dần cơ sẽ bị co rút, ngay cả đứng cũng không đứng được nữa.
“Vậy… Vậy có cách nào có thể hồi phục lại không? Chúng tôi ra nước ngoài tìm danh y có thể chữa cho nó.” Hà Tử Lan nói.
Ôn Tịnh Nhã hại con trai bà phải vào tù, họ thật sự rất giận Ôn Tịnh Nhã. Nhưng dù sao đó cũng là con gái của họ, bây giờ chi dưới tàn phế, dù sao cũng phải chữa khỏi.
Bác sĩ cũng chỉ có thể nói: “Chuyện này… Tôi cũng không biết, hiện tại trình độ trong nước, dù cho có đưa đến Sở Thiên cũng chưa chắc có thể chữa khỏi.”
Mà bệnh viện Sở Thiên không chỉ đại diện cho trình độ y học cao nhất trong nước, cho dù trên quốc tế cũng xếp trong hàng ngũ dẫn đầu. Sở Thiên không chữa được, vậy dù có đưa ra nước ngoài cũng chẳng có hi vọng gì.
“Ra nước ngoài chữa trị, chỉ có thể xem như thử một phen mà thôi.”
Nhưng lúc này Hà Tử Lan không nghe ra ám chỉ của bác sĩ, bất kỳ câu trả lời nào cũng có thể cho bà hi vọng.
Hà Tử Lan lập tức quay đầu sang nói với Ôn Tịnh Hải: “Tịnh Hải, chúng ta đưa Tịnh Nhã ra nước ngoài chữa trị thử xem sao.”
Ôn Tịnh Hải nhíu mày, bởi ông đã nghe ra ý mà bác sĩ ám chỉ.