Nhưng ông lại nhớ đến câu nói của Sở Hán, ý của Sở Chiêu Dương là nếu ông không thể giải quyết chuyện của Ôn Tịnh Nhã cho đàng hoàng, vậy Sở Chiêu Dương sẽ ra tay.
Lần này có lẽ chính là cơ hội tốt.
Ôn Tịnh Hải gật đầu: “Vậy tôi sẽ cho người hỏi thăm bệnh viện và việc điều trị ở nước ngoài, xem nên đưa Tịnh Nhã đến đâu thì thích hợp.”
***
Bữa tối, Sở Chiêu Dương lại nhận được một cuộc điện thoại.
Nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình, Sở Chiêu Dương nói với Cố Lập Thành, Mục Lam Thục và Cố Niệm: “Con đi nghe điện thoại đã.”
Cố Lập Thành thoáng nhìn thấy cái tên hiển thị trên điện thoại Sở Chiêu Dương vừa rồi, ánh mắt lóe lên, lập tức nhớ lại cảnh ngộ của Ôn Tịnh Nhã lúc chiều.
Nghe nói, nửa đời còn lại cô ấy chỉ có thể dựa vào xe lăn. Muốn tiếp tục đánh đàn thì không có vấn đề gì. Nhưng một người trước nay luôn cho rằng mình cao hơn mọi người, sao có thể cho phép bản thân ngồi xe lăn xuất hiện trước mặt mọi người chứ? Cô ấy sẽ chỉ cảm thấy mất mặt thôi. Dù cho người khác vốn không dùng ánh mắt khác thường nào để nhìn cô, nhưng bản thân cô ấy cũng sẽ tự nghĩ nhiều. Nhưng ngay đến việc chơi đàn, Ôn Tịnh Nhã cũng không thể làm được nữa rồi. Tin tức vạch trần cuộc sống đời tư hỗn loạn của Ôn Tịnh Nhã, chuyện cô quan hệ với nhiều người đàn ông ô hợp, thậm chí còn muốn giao dịch với giáo viên trong trường đã xuất hiện khắp nơi. Bên phía nhà trường lập tức làm sáng tỏ, vị giáo viên đó đã chính miệng thừa nhận Ôn Tịnh Nhã thật sự từng ám thị như vậy nhưng bị ông thẳng thừng từ chối. Và chỉ ra thành tích của Ôn Tịnh Nhã trong buổi biểu diễn hôm nay, thành tích trung bình trở lên, vốn không đủ để được chọn vào dàn nhạc, đó chính là chứng minh tốt nhất. Đồng thời bên phía trường học lấy lý do vì đức tính Ôn Tịnh Nhã có thiếu sót, trực tiếp đuổi Ôn Tịnh Nhã khỏi trường.
Buổi trưa Cố Niệm vừa xảy ra chuyện, buổi chiều Ôn Tịnh Nhã và Dương Thụy Tuyết liền bị đưa vào cục cảnh sát.
Điều này là Cố Lập Thành làm, đương nhiên Mục Lam Thục biết rõ.
Dương Thụy Tuyết có chứng cớ xác thực, có thể phán án, nhưng Ôn Tịnh Nhã lại may mắn thoát được.
Dương Thụy Tuyết bị giam giữ, không xảy ra chuyện gì. Nhưng Ôn Tịnh Nhã vừa ra khỏi cục cảnh sát, ảnh đồi trụy liền bị đưa ra, những chuyện xấu trước đây làm ở trường học cũng bị bại lộ, sau đó còn bị xe đâm phải, mất đi hai chân. Nhiều chuyện liên kết lại với nhau, vốn không còn là trùng hợp nữa.
Ngoài Sở Chiêu Dương, không ai có thể làm đến trình độ đó được. Trong lòng Cố Lập Thành đã có suy đoán nhưng cũng không định nói ra. Nói đến cùng, Sở Chiêu Dương cũng chỉ vì muốn trút giận cho Cố Niệm thôi. Nếu thật sự để Ôn Tịnh Nhã và Dương Thụy Tuyết thành công, những tổn thương Cố Niệm phải hứng chịu sẽ không chỉ có thế.
Hơn nữa nếu Sở Chiêu Dương đã có thể làm ra, cũng đã chắc chắn không để xảy ra bất kì sơ hở nào, vậy thì Cố Lập Thành cũng không nhắc nữa.
“Sở thiếu, đã xử lý ổn thỏa cả rồi.” Đối phương nói, “Hai chân của Ôn Tịnh Nhã đã phế, Ôn gia quyết định đưa cô ấy ra nước ngoài, phía trường học cũng đã khai trừ, có cần cả hai tay cũng phế luôn không?”
“Đôi tay đó của cô ta không làm được chuyện tốt.” Sở Chiêu Dương trầm giọng nói, “Tìm cơ hội phế luôn đi.”
“Vâng.”
Sở Chiêu Dương cúp máy, quay trở lại bàn ăn.
Cố Lập Thành chỉ nhìn anh một cái, cũng không hỏi nhiều.
***
Trình Quế Tú bắt xe đến cổng của khu nhà Cố gia, taxi bị bảo vệ ở cổng chặn lại. Bà đành phải xuống xe, nói với bảo vệ muốn tìm Cố gia. Bảo vệ cũng chỉ để một mình bà vào, taxi thì không thể nên bà đành phải tự đi bộ vào.
Bà muốn đến xin Cố Lập Thành giúp đỡ, tha cho Dương Thụy Tuyết lần này. Chiều nay bà ta vừa đến thăm Dương Thụy Tuyết, cảnh sát nói Dương Thụy Tuyết đã nhận tội. Bà không ngờ rằng Dương Thụy Tuyết lại thật sự hãm hại Cố Niệm. Tuy bà có tâm tư đối với Cố Lập Thành, nhưng vợ và con gái ông ấy cũng đã trở về, Cố Lập Thành cũng đã bày rõ thái độ không có tình cảm gì với bà, bà có thể làm gì chứ? Đàn ông vô tâm với mình, có cố gắng mấy cũng vô dụng, trừ khi giở những trò bàng môn tà đạo. Nhưng bà không muốn dùng mấy chiêu trò đó, sẽ khiến người ta khinh thường, hơn nữa Cố Lập Thành cũng không phải loại người sẽ bị những thứ đó mê hoặc. Cũng giống như lần này, Dương Thụy Tuyết làm sai, Cố Lập Thành không nói hai lời đã có thể cho người đến bắt người đi.
Từ lúc biết bà với Cố Lập Thành là không thể nào, bà đã nghĩ không bắt buộc thật sự phải thay thế vị trí của Mục Lam Thục, nhưng chỉ cần trong lòng Cố Lập Thành có một chút địa vị của bà, thỉnh thoảng đến thăm bà là đủ rồi.
Nhưng không ngờ rằng Dương Thụy Tuyết lại khiến mọi chuyện phát triển đến mức này.
Bà đến tìm xin Cố Lập Thành giúp đỡ, mong Cố Lập Thành có thể nể tình cảm xưa với chồng bà mà tha cho Dương Thụy Tuyết một lần. Nhưng bà cũng biết, sau lần này hai mẹ con bà và Cố Lập Thành cũng sẽ chẳng còn bất kỳ tình nghĩa gì để nhắc đến nữa. Bất luận sau này xảy ra chuyện gì, Cố Lập Thành cũng sẽ không giúp nữa.
Nghĩ thế, Trình Quế Tú bất tri bất giác đã đi đến dưới nhà của Cố gia. Đang định bước đến nhấn chuông, đột nhiên không biết từ đâu, ba người mặc áo đen bước ra, giống như một bức tường đứng chặn trước mặt bà.
Trình Quế Tú giật bắn người, liên tục lùi về sau mấy bước, ngẩng đầu nhìn ba người mặc áo đen cao to đó.
“Bà Trình, mời về cho.” Một người nói.
Trình Quế Tú há miệng đầy bất ngờ, mấy người này có quen bà sao.
“Ông Cố sẽ không gặp bà đâu, bà cũng đừng đến dây dưa nữa.”
Trong lòng Trình Quế Tú dâng lên niềm chua xót: “Là... Là ông ấy bảo các người ở đây ngăn tôi sao?”
Họ không phủ nhận.
“Tôi chỉ gặp ông ấy một lần, xin ông ấy tha cho Thụy Tuyết thôi. Đây... đây là lần cuối cùng.” Trình Quế Tú van xin, “Sau lần này, chúng tôi sẽ không đến tìm ông ấy nữa.”
“Mời bà về cho. Nếu bà vẫn ở đây, chúng tôi đành phải đưa bà rời khỏi.”