Có thể ánh mắt nghi ngờ này của cô quá rõ ràng, làm cho Sở Chiêu Dương cười khẽ, hôn thêm một cái nữa lên môi cô, xong lúc này mới đứng dậy đi vào phòng tắm.
***
Sáng ngày hôm sau, Sở Chiêu Dương đưa Cố Niệm đến văn phòng thám tử. Xe vừa dừng lại trước cổng đã nhìn thấy trước cổng tòa nhà của văn phòng chật kín ký giả.
Sở Chiêu Dương nhíu mày, ở đây không có việc gì sao lại có nhiều ký giả thế làm gì chứ!
Anh cảm thấy có thể có liên quan đến Cố Niệm.
Đang chuẩn bị thương lượng với Cố Niệm, tạm thời đừng xuống xe, Cố Niệm liền nhận được cuộc gọi đến của Biên Đạo Nhân.
“Là điện thoại của Biên Đạo Nhân.” Cố Niệm nói, cũng không xuống xe, cũng có cùng suy đoán với Sở Chiêu Dương.
Nhận điện thoại, không biết đầu dây bên kia Biên Đạo Nhân nói gì, sắc mặt Cố Niệm cũng trở nên nặng nề hơn.
Qua một lát sau, cúp điện thoại, Cố Niệm quay đầu nói với Sở Chiêu Dương: “Những ký giả này đến là nhằm vào em. Không biết ai tung ra một loạt ảnh, là hình ảnh hôm qua trong phòng nghỉ ngơi, lúc em và Chu tiên sinh ở cùng với nhau. Biên Đạo Nhân đã cho hacker xóa hết mấy bức ảnh trên mạng. Những ký giả này cầm ảnh đến đây để chất vấn em.”
“Em không cần xuống xe. Không cần nói gì với họ cả.”
Cố Niệm nhìn đám ký giả chen chúc ngoài cửa nói: “Nhưng nếu cứ để mặc như thế, cũng không phải là cách, không thể để họ nói hươu nói vượn mãi được. Chúng ta đã sắp đính hôn rồi. Em không muốn bôi đen danh dự của anh.”
Sở Chiêu Dương vuốt mái tóc của cô: “Anh chưa nói hết. Em không cần xuống, anh sẽ xuống nói với họ.”
Cố Niệm sửng sốt, khó hiểu nhìn anh.
Sở Chiêu Dương cong môi: “Bất luận bọn họ nói chuyện này có bẩn thỉu đến mấy, anh là vị hôn phu của em cũng không để ý, họ có thể nói gì nữa chứ?”
Cố Niệm: “...”
Anh đây là có ý chủ động muốn đội mũ xanh sao?
Sở Chiêu Dương nhéo nhéo đôi má của cô: “Yên tâm đi, ngoan ngoãn ngồi trong xe, đừng lộ mặt.”
Cửa sổ xe màu đen sậm, từ bên ngoài rất khó nhìn thấy bên trong. Nhưng Cố Niệm lại có thể nhìn thấy Sở Chiêu Dương rất rõ. Thấy dáng người anh đĩnh đạt bước lên bậc thang, nhất cử nhất động, đều toát ra vẻ tự tin. Nhìn phía sau lưng anh, cô cảm thấy rất yên tâm.
Đám ký giả nhìn thấy Sở Chiêu Dương liền giống như mèo thấy mỡ, toàn bộ đổ dồn sang vây quanh anh.
Cố Niệm len lén hạ cửa sổ xe xuống để lộ một khe hở, có thể nghe rất rõ bên ngoài đang nói gì.
Trong đám người hỗn loạn, có ký giả phe phẩy xấp ảnh trên tay, lớn tiếng hỏi: “Sở thiếu, nghe nói ngài tuyên bố với bên ngoài Cố Niệm là vị hôn thê của ngài, lễ cưới của hai người đã định chưa?”
“Đã định rồi, tiệc đính hôn cũng còn không lâu nữa.” Sở Chiêu Dương nhàn nhạt.
“Vậy ngài biết vị hôn thê của ngài, Cố tiểu thư, cùng thầy của cô ấy có tư tình không?” Ký giả đó lại hỏi.
Sở Chiêu Dương xùy một tiếng: “Cố Niệm và Chu Tự Chương đều không biết hai người họ ngoài tình thầy trò, còn có tư tình gì khác, sao các người lại biết?”
“Tôi có chứng cứ.” Ký giả trực tiếp đưa xấp hình sang cho Sở Chiêu Dương xem.
Hắn cũng không sợ Sở Chiêu Dương hủy chúng, những hình ảnh này hắn đã sao thành nhiều bản rồi.
Sở Chiêu Dương đến nhận cũng lười, chỉ nhàn nhạt quét mắt một cái rồi nói: “Cái này có thể chứng minh à? Mấy người các người, ngoài suốt ngày đưa mấy tin tức nhảm nhí này ra, không biết làm gì khác sao?”
“Sở thiếu, ngài không tin sao? Vậy ngài tin tưởng Cố tiểu thư? Có hình ảnh làm chứng những khung ảnh này không thể thật hơn nữa. Dù cho ngài có tin tưởng Cố tiểu thư hơn nữa, cũng không thể bẻ cong chân tướng!”
“Chân tướng là gì, dựa vào mấy bức ảnh không biết từ đâu ra, cậu có thể chứng minh sao?” Sở Chiêu Dương hừ lạnh một tiếng, “Bức ảnh đó không nói cho cậu biết lúc đó tôi cũng có mặt trong phòng à?”
“Sao có thể chứ?” Ký giả lấy ra một bức ảnh giơ lên trước mặt Sở Chiêu Dương, “Đây này, bức này hai người họ còn ôm nhau nữa!”
“Là do góc chụp thôi, các người cũng là dân chuyên nghiệp, không lẽ không nhìn ra sao? Cố ý muốn tạo tin hot có phải không? Địa điểm trong bức ảnh này chính là phòng nghỉ ngơi của lễ đường số 2 tại học viện Âm Nhạc Quốc Gia. Lúc đó học viện đang tiến hành một buổi biễu diễn, vị hôn thê của tôi, Cố Niệm, do cảm thấy không được khỏe nên tôi liền đưa cô ấy đến phòng nghỉ ngơi, lúc đó Chu Tự Chương đang đến đưa thuốc cho Cố Niệm. Ngay sau đó thầy ấy đã rời khỏi. Hôm đó các ký giả ở học viện đều biết, Chu tiên sinh ở bên ngoài phòng nghỉ ngơi, còn người ở bên trong cùng với Cố Niệm là tôi.”.
“Sở thiếu, đừng tưởng anh nói như thế chúng tôi sẽ tin. Mắt thấy mới là sự thật, bức ảnh này không phải làm giả.”
“Vậy sao?” Sở Chiêu Dương lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Vậy thì cậu cứ ăn nói lung tung, sau đó đợi thư luật sư của tôi là được.”
“Sở thiếu, không nhìn ra anh lại nặng tình với cô Cố như vậy. Rõ ràng cô ấy đã phản bội anh, tư tình với người đàn ông khác, anh còn nói giúp cho cô ấy nữa.”
Sắc mặt Sở Chiêu Dương vốn khó coi, bây giờ càng trầm xuống. Dáng vẻ của anh khi tức giận thật sự rất đáng sợ, khí thế lạnh thấu xương.
Sở Chiêu Dương đột nhiên tiến một bước về phía ký giả vừa nói kia, lúc nãy đối phương nói chuyện cũng to gan lắm, lúc này lập tức lúng túng, lùi về sau mấy bước. Nhưng sau lưng hắn toàn là người, phía sau có người ngăn hắn lại, khiến hắn không thể lui được nữa.
Sở Chiêu Dương âm trầm nhìn hắn: “Cố Niệm là người phụ nữ tốt nhất mà tôi từng gặp. Có thể gặp được cô ấy là phúc khí lớn nhất của tôi. Bất luận khi nào, xảy ra chuyện gì, cô ấy đều không phản bội tôi. Cô ấy vì tôi có thể hi sinh cả mạng của mình. Cô gái yêu tôi hơn cả sinh mạng của mình, cậu bảo tôi nghi ngờ cô ấy cùng người đàn ông khác có tư tình?” Sở Chiêu Dương cười lạnh, “Chuyện này đối với tôi mà nói, thật buồn cười!”
“Thế giới của tôi không rộng lớn, chỉ có mình cô ấy.” Giọng nói Sở Chiêu Dương rõ ràng rành mạch, “Chuyện của chúng tôi, liên quan gì đến các người?”
“Anh tin tưởng cô ấy, không có nghĩa là cô ấy chưa từng làm thế.”
Sở Chiêu Dương liếc qua thẻ ký giả của gã, gã nhận thấy ánh mắt của anh, chột dạ giữ chặt thẻ ký giả của mình, đổi lấy nụ cười lạnh của Sở Chiêu Dương.