Thi Tiểu Nhã đang nghĩ, nghe nói vị hôn thê của Sở Chiêu Dương vừa từ nước M trở về, còn Tô Hân Nhã cũng chỉ nổi tiếng ba năm gần đây, Cố Niệm có lẽ không biết rõ về minh tinh trong nước.
Cố Niệm nhìn Tô Hân Nhã, trong lòng suy nghĩ: Vị Tô ảnh hậu này dường như có chút không tôn trọng chủ nhà. Rõ ràng biết tối nay là tiệc đính hôn của cô và Sở Chiêu Dương mà cô ấy còn trang điểm lộng lẫy như vậy.
Hay cô ấy cố ý muốn làm cho Cố Niệm khó xử.
Hay cô ấy không để ý tới người khác, vô cùng coi trọng bản thân, đi đâu cũng muốn là tâm điểm của sự chú ý, tuyệt đối không thể để người khác vượt qua mình.
Cố Niệm cảm thấy đa phần là khả năng thứ hai.
Cô không ngờ Tô Hân Nhã lại được mời đến tham gia tiệc đính hôn này. Khách mời tối nay đa số đều là những gia tộc có quan hệ tốt với Sở gia, không hề nghe nói có mời người trong làng giải trí đến.
Thi Tiểu Nhã lại nói nhỏ bên tai Cố Niệm: “Tô Hân Nhã nghe nói là cháu gái của Tô tướng quân, nên trong giới nghệ thuật hoành hành bá đạo, vừa xuất hiện đã có người tài trợ, buộc các ảnh đế trong nước phải đóng vai phụ cho cô ấy. Những nguyên tắc ngầm đều không dám nói trước mặt cô ấy. Những nữ minh tinh khác đều cố gắng có một vai phụ không có lời thoại nào ở Hollywood, nhưng cô ấy lại có thể trực tiếp đóng nữ chính hai, thậm chí là nữ chính. Dù lời thoại ít nhưng cũng được lọt nhiều vào ống kính.”
Lúc đầu thì lời thoại ít là vì tiếng Anh của Tô Hân Nhã không tốt. Sau đó dần dần luyện tập có hiệu quả, liền giơ nanh vuốt đến vai nữ chính.
“Tô Hân Nhã diễn xuất không tệ, nếu không thì không thể trở thành ảnh hậu.” Thi Tiểu Nhã nói nhỏ, lại lẩm bẩm thêm một câu, “Chỉ là tôi cảm thấy giải thưởng ảnh hậu của cô ta có nhiều gian lận, người tài trợ lớn nhất của cuộc thi đó chính là công ty của cậu hai cô ta.”
Thi Tiểu Nhã vừa nói xong, ánh mắt Tô Hân Nhã đã lướt qua người Cố Niệm.
Cô ta không hề khách khí hừ lạnh một tiếng, bộ váy này cô đã sớm đã nhìn trúng, nhưng bất luận thế nào Cris cũng không cho cô ta mặc.
Nói rằng cô ta không mặc vừa.
Nhưng hiện giờ nó lại được mặc trên người của một cô gái không chút tiếng tăm này, lẽ nào cô ta không xứng?
Ánh mắt Tô Hân Nhã trở nên lạnh lùng, nhìn Cố Niệm đầy vẻ khinh thường.
Tô Hân Nhã chưa từng gặp qua cô gái này.
Thân là cháu gái của Tô tướng quân, sống trong trung tâm quyền lực, người phía sau các gia tộc cô ta đều biết tên hết, đến cả bát đại gia tộc cô ta cũng không xa lạ gì.
Nếu cô ta không quen biết, vậy nhất định là con cái của gia đình nghèo nào đó, nhờ quan hệ quen biết với ai đó mà mặt dày đến tham gia tiệc đính hôn này, muốn nhân cơ hội này để đeo bám vào một số người nào đó.
Chuyện thế này cô ta cũng không thấy có gì lạ.
Mỗi lần có tiệc sẽ có một hai người có ý định muốn trèo cao mà mặt dày đến tham dự tiệc. Có lẽ cô gái trước mặt cũng thông qua mối quan hệ với Cris mà vào được đây. Cris cũng cảm thấy cô ta có thể “mặc vừa” chiếc váy này, liền cảm thấy có duyên nên cho cô ta vào.
Loại người như Cris, trước giờ luôn xem mình là nhà nghệ thuật, tự cho mình là thanh cao, rất thích làm chuyện khác người.
“Ôi Cris, mắt nhìn của anh bây giờ không ra sao cả. Trước kia tôi hỏi anh về bộ váy này, nói sao anh cũng không đưa, nói rằng không hợp với tôi, lẽ nào hợp với cô ta?” Tô Hân Nhã trực tiếp giơ tay chỉ vào Cố Niệm.
Thân là cháu gái của Tô tướng quân, cô ta thật sự chẳng hề sợ ai.
Đối với người của bát đại gia tộc, cô ta có lẽ sẽ khách sáo, còn những dòng họ khác cô ta đều không xem ra gì. Hiện giờ cô gái trước mặt cô ta không hề quen biết, cô ta càng không xem ra gì.
Cô gái này chẳng có địa vị gì, hà tất Tô Hân Nhã phải nhịn để bản thân bị uất ức!
“Người tầm thường này ở đâu đến vậy, đến tham gia tiệc đính hôn thì tự cho mình cũng là một nhân vật quan trọng.” Tô Hân Nhã bỏ tay xuống. Thấy Cố Niệm tràn đầy tự tin, Tô Hân Nhã lập tức nở nụ cười lạnh mỉa mai.
“Haiz!” Tay trái Cris vắt vào khủy tay phải, bàn tay phải lại móc thành liên hoa chỉ, “Tôi thích thì đưa cô ấy mặc đấy, cô ấy rất thích hợp mặc bộ váy này, tốt hơn nhiều loại tự cao, nhưng bản chất không hề có gì lợi hại như cô.”
Chỉ là một bộ váy mà thôi, đối với Tô Hân Nhã, đối với Cố Niệm, cũng chẳng là gì.
Nhưng Tô Hân Nhã không nuốt được cục tức này.
Dựa vào cái gì nói cô ta không phù hợp, giờ lại mặc trên người của cô gái khác?
Vậy không phải nói là cô ta không bằng cô gái đó sao?
Cô ta vốn không cần bộ váy này mà muốn độc nhất vô nhị, hơn nữa là thứ tốt nhất phải thuộc về cô ta, người khác vốn không xứng đáng!
Chỉ khi cô ta không cần thì mới đến lượt người khác!
Từ khi nào cô ta lại bị đối xử thế này?
“Cris, anh đừng tự cho mình là đúng. Anh tạo mẫu cho người tầm thường như vậy, anh chẳng phải cũng chỉ là một nhà thiết kế bình thường thôi sao?” Tô Hân Nhã mỉa mai hỏi.
“Ồ, vậy cô có bản lĩnh thì sau này đừng đến tìm tôi nhé.” Giọng của Cris hoàn toàn không có gì lo lắng.
“Anh…” Tô Hân Nhã vô cùng tức giận.
Cô ta không tìm thì sẽ có nhiều người khác tìm Cris. Nếu không phải vì bối cảnh nhà Cris cũng không tầm thường thì cô ta đã sớm đã giáo huấn anh.
“Tôi chưa từng sợ ai, cô cũng vậy.” Cris hừ một tiếng, “Cô mau đi soi lại gương đi, dáng vẻ của cô hiện giờ rất khó coi.”