Lời ấy vừa nói ra, những người khác cũng bắt đầu chú ý đến điều đó. Đặc biệt là những người ngồi gần, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ánh mắt của Sở Chiêu Dương đầy sự dịu dàng. Dường như ngoài Cố Niệm, không còn ai khác ở đó.
Mọi người ngại ngùng không thốt lên lời khen ngợi nhưng trong lòng lại vô cùng ngưỡng mộ.
Hai người đi trên thảm đỏ, khi đi qua những nữ khách mời, họ đều muốn sờ vào y phục của Cố Niệm.
Là chất liệu gì mà lại đẹp như vậy!
Lúc bước lên bậc thang để lên sân khấu, Sở Chiêu Dương nắm tay Cố Niệm, khom lưng nhấc váy của cô lên.
Trong mắt anh chỉ có mình Cố Niệm, hoàn toàn không để tâm bên dưới sân khấu có bao nhiêu người đang nhìn bọn họ. Sau khi đứng vững trên sân khấu, anh lại khom lưng xuống giúp cô chỉnh lại chân váy.
Động tác này của Sở Chiêu Dương, khiến cho quan khách dưới sân khấu còn kinh ngạc hơn cả Cố Niệm.
Không ngờ Sở Chiêu Dương lại xem trọng Cố Niệm như vậy, đối xử tốt với cô như vậy, lại còn quan tâm tỉ mỉ như vậy!
Cố Niệm vô cùng ngại ngùng, vội nói nhỏ: “Để em tự làm được rồi, hơn nữa không sao hết, như vậy cũng được rồi, cũng không cần chỉnh lại.”
Sở Chiêu Dương vẫn khom lưng như cũ, ngẩng đầu nhìn cô, dịu dàng mỉm cười: “Tối nay em đẹp nhất, em phải hoàn mỹ đứng trên sân khấu, để bọn họ ngưỡng mộ em.”
Biểu cảm của Tô Hân Nhã rất tệ. Người lúc nãy bị cô chế giễu lại là vị hôn thê của Sở Chiêu Dương.
“Rõ ràng chỉ là con gái của một Cục trưởng nhỏ, lẽ nào còn mạnh hơn con? Dựa vào cái gì mà Cris đưa bộ lễ phục đó cho cô ta!” Tô Hân Nhã tức giận.
“Nói nhỏ một chút, đừng để người khác nghe thấy.” Đường Vãn Tố nhắc nhở. Nếu không có gì sơ suất thì sau này Cố Niệm sẽ là con dâu của Sở gia, là nữ chủ nhân của Sở gia. Bất luận trước kia cô là ai, đều được người khác cung kính gọi là người của Sở gia.
Lúc đó nhóm người của Cris ngồi ở bàn sau lưng Tô Hân Nhã.
Tô Hân Nhã nghe thấy rõ nụ cười mỉa mai của Cris, “Bởi vậy, tôi nói mọi người nghe, sau này ra ngoài phải chú ý một chút, đừng có tùy tiện xem thường người khác, đắc tội với người ta cũng không biết. Ra khỏi cửa không chỉ dựa vào IQ mà còn cần cả EQ nữa.”
Tô Hân Nhã tức giận quay đầu lại, cho rằng Cris đang nói với cô ta và Đường Vãn Tố. Thấy Cris đang giơ hoa lan chỉ nói với người trong nhóm của anh.
“Không có IQ thì ít nhất cũng phải tự mình biết mình. Nếu cả IQ và EQ đều không có thì thật sự hết cách rồi.” Cris uống một ngụm rượu đỏ, “Hôm nay Cris dạy cho mọi người đạo lý làm người, khi ra ngoài gặp ai cũng phải khách sáo một chút, không hại gì cả. Ai biết được ông già mặc đồ rách rưới có phải là một vị lãnh đạo cấp cao nào đó không? Mọi người đã gặp Sở gia lão gia chưa? Là vị hôm nay mặc áo cardigan. Bình thường ông ấy mặc áo ba lỗ, áo sơ mi ngoài lại bị hỏng, lúc ra ngoài nhìn như một ông già đi nhặt rác. Trông mặt mà bắt hình dong, đối với người khác vô lễ thì chính thái độ đó là một sự tự sỉ nhục. Haiz, tùy tiện xem thường người khác, tự cho mình là đúng không phải là thái độ vô giáo dục hay sao?”
Tô Hân Nhã cảm thấy Cris đang mỉa mai cô. Anh ta đang nói bóng nói gió, mượn cớ là dạy dỗ người trẻ tuổi trong nhóm, nhưng trên thực tế là đang công kích cô ta.
Mặt Tô Hân Nhã nóng hừng hực.
Cris lại nói: “Người kính ta một tấc, ta kính người một trượng. Nhưng nếu ai khoe mẽ với anh, anh cũng sẽ không nể mặt. Nguyên tắc này mọi người phải ghi nhớ.”
Mọi người trong đoàn đều liên tục vâng dạ.
***
Sở Chiêu Dương và Cố Niệm từ trên sân khấu bước xuống, đúng lúc nhìn thấy có người trong tộc bộ đang đứng trước mặt lão gia nói gì đó.
Đợi Sở Chiêu Dương và Cố Niệm ngồi xuống, lão gia liền hỏi: “Lúc nãy ở bên ngoài, gặp phải cháu gái của Tô gia phải không?”
Cố Niệm lại nghĩ đến Tô Hân Nhã, nghĩ đến lời Thi Tiểu Nhã nói với cô, cả chuyện Tô Hân Nhã là cháu gái của Tô tướng quân. Giờ lại nghe lão gia nhắc đến, liền biết chuyện này là thật sự là vậy.
“Dạ.” Cố Niệm gật đầu, “Tô tiểu thư… nhìn có vẻ là một người rất hiếu thắng.”
“Haiz, chẳng qua chỉ là một đứa tự cho mình là đúng.” Lão gia không hề xem Tô Hân Nhã ra gì, “Ỷ vào việc ông của mình là tướng quân, liền cảm thấy thiên hạ này là của nó. Ông nó làm sao làm được tướng quân, nó không rõ, nhưng ông ấy và Sở gia chúng ta đều hiểu rất rõ.”
Sở lão gia cũng không giấu Cố Lập Thành và Mục Lam Thục, với trí thông minh của Cố Lập Thành, nhất định có thể đoán ra được. Lúc đầu Tô tướng quân nhất định có liên quan đến Sở gia.
“Sau này gặp lại, nếu nó không lễ phép với con thì con cũng không cần nể mặt nó. Nó tưởng bản thân mình là số một thế giới, cái gì cũng là của nó chắc?”