Có lẽ đã lừa được ai ở đâu đó nên mới cho rằng trưởng bối sẽ thích tính cách thật thà thẳng tính này của cô ta.
Lão gia chỉ muốn nói, định lừa ta hay sao?
Tô Hân Nhã chọn cách này không phải cũng là một kiểu giả tạo và thủ đoạn sao?
Cô ta không chỉ có EQ cảm động lòng người, IQ cũng cảm động lòng người, và thủ đoạn cũng rất ghê gớm. Có lẽ là do cô ta ở trong làng giải trí mọi chuyện đều thuận lợi, ai cũng sợ Tô gia, chưa từng có người làm khó cô ta nên con người cô ta mới trở thành thế này, luôn tự cho mình là đúng.
“Tính cách Tô tiểu thư thế này, có lẽ cũng liên quan đến gia tộc của cô.” Lão gia cười nói.
Tô Hân Nhã cũng cười theo, nụ cười của lão gia thật sự rất ôn hòa khiến Tô Hân Nhã không cảm nhận được đối phương không vui.
Sau đó lão gia nói: “Nếu cô đã thẳng tính như vậy, ra ngoài mà mặt cũng không mỉm cười được thì không thích hợp ra ngoài, cứ ở trong nhà đi.”
Tô Hân Nhã: “…”
Đường Vãn Tố cũng mắng thầm Tô Hân Nhã không biết suy nghĩ, giở tính đại tiểu thư cũng không biết nhìn hoàn cảnh. Bà không quan tâm chuyện xin lỗi nữa mà kéo Tô Hân Nhã đi.
Hiện giờ Tô Hân Nhã đã rất mất mặt rồi. Dù cho trở về bàn ngồi, vẫn sẽ bị những ánh mắt mỉa mai xung quanh soi mói.
“Về nhà mẹ sẽ tính sổ với con!” Đường Vãn Tố nói nhỏ, “Xem ra thường ngày mẹ chiều hư con rồi!”
Bánh Gạo Nhỏ nhìn Tô Hân Nhã rồi thu ánh mắt lại.
Dì này tám phần là đầu óc có vấn đề.
Cậu đã uống không ít nước hoa quả, đang xoa cái bụng hơi to tròn giống hệt như quả dưa nhỏ.
“Mẹ ơi, con muốn đi tiểu.” Bánh Gạo Nhỏ ngồi trên ghế, không ngại ngùng nói thẳng.
“Mẹ dẫn con đi.” Cố Niệm nói.
Nhưng lúc này lại có khách đến mời rượu. Cố Niệm là một trong những nhân vật chính tối nay nên không thể dễ dàng rời khỏi. Lão gia liền gọi người của tộc bộ đến. Vì chuyện bức ảnh lần trước vẫn chưa tìm được người đứng đằng sau nên hiện giờ họ ra ngoài luôn có người của tộc bộ âm thầm bảo vệ.
Để bảo đảm an toàn, lão gia gọi sáu người trong tộc bộ đến, bảo vệ Bánh gạo Nhỏ đến nhà vệ sinh.
Khi sáu người của tộc bộ vào, bảo vệ Bánh Gạo Nhỏ ở giữa, các khách mời đều rất kinh ngạc.
Sở gia thật sự rất xem trọng đứa cháu này.
Chỉ rời khỏi một chút mà đã cho đến sáu người theo bảo vệ.
Đi vệ sinh có thể xảy ra chuyện gì sao?
Tô Hân Nhã “hừ” một tiếng, nói với Đường Vãn Tố: “Mẹ xem kìa, mẹ căng thẳng cái gì? Cố Niệm chẳng qua chỉ là mẹ nhờ vào con mà thôi.”
“Dù có như vậy, con cũng không thể ở trước mặt Sở gia nói những lời đó. Con cho rằng người ta ngu ngốc, tin những lời con nói sao?” Đường Vãn Tố nói nhỏ.
Tô Hân Nhã nhìn Bánh Gạo Nhỏ được tộc bộ bảo vệ chặt chẽ ở giữa, “Sở gia lại rất xem trọng đứa trẻ đó.”
“Haiz, phải nói là Cố Niệm đó vận may rất tốt.” Đường Vãn Tố cũng nói nhỏ, “Con gái của một Cục trưởng nhỏ lại có thể bám được vào Sở gia. Vừa sinh đã sinh con trai, Sở gia nhận đứa cháu này, cũng nhận luôn cả cô ta là cháu dâu của Sở gia.”
“Hứ, mẹ ngưỡng mộ cô ta làm gì? Những thứ đó chúng ta sinh ra đã có, không giống như cô ta phải dùng mưu kế mà có.”
Những người cùng bàn đều nghe thấy những lời hai mẹ con họ nói. Vì Tô tướng quân nên không ai lên tiếng phản bác, nhưng trong lòng vô cùng khinh bỉ. Mẹ con Tô gia không biết rõ chuyện của Cố Niệm và Sở Chiêu Dương, nhưng trong số bọn họ thì có người biết rất rõ. Chẳng qua đây là chuyện riêng của Sở Chiêu Dương và Cố Niệm, dù trong lòng khinh bỉ Đường Vãn Tố và Tô Hân Nhã nhưng cũng không thể trực tiếp nói thẳng.
***
Bánh Gạo Nhỏ đi rất lâu cũng không thấy trở ra.
Khách đến mời rượu, Cố Niệm chỉ uống một ngụm nhỏ, trong lòng có chút lo lắng: “Bánh Gạo Nhỏ sao vẫn chưa trở ra?”
“Có phải đi đại tiện rồi không?” Mục Lam Thục suy đoán, có sáu người của tộc bộ, bà cũng yên tâm.
Người của tộc bộ đều là đàn ông, cũng có thể vào nhà vệ sinh cùng Bánh Gạo Nhỏ, không sợ Bánh Gạo Nhỏ sẽ xảy ra chuyện trong đó.
“Để con gọi điện thoại cho nó xem sao.” Sở Chiêu Dương nói, Bánh Gạo Nhỏ vẫn luôn mang theo điện thoại thông minh, vô cùng thuận tiện.
Sở Chiêu Dương lấy điện thoại ra, đang định ấn vào số của cậu nhóc, một người trong tộc bộ mặt u ám, bước vội vàng đến. Nhìn thấy vẻ mặt áy náy của anh ta, trong lòng Cố Niệm lo lắng, không khỏi xuất hiện một dự cảm không lành. Người đó đến chính giữa lão gia và Sở Chiêu Dương, khom lưng nói nhỏ bên tai hai người họ: “Lão gia, Sở thiếu, tiểu thiếu gia… mất tích rồi.”
Đùng!
Cố Niệm cảm thấy trong lòng sụp đổ toàn bộ, máu trong người đông lại, não không còn hoạt động nữa.
Biên Đạo Nhân và những đồng nghiệp khác của Cố Niệm đang ngồi ở bàn gần đó, lập tức đi tới: “Có chuyện gì?”
“Bánh Gạo Nhỏ… Bánh Gạo Nhỏ mất tích rồi!” Sắc mặt Cố Niệm trắng bệch, nhìn về phía người của tộc bộ, “Nó bị người ta bắt đi sao?”
“Có lẽ là vậy.” Người đó nói nhỏ, “Năm người còn lại đang chia nhau đi tìm, hơn nữa đã phong tỏa Thịnh Duyệt.”
Thấy khách mời đều hiếu kỳ nhìn qua, Cố Lập Thành nói: “Đến chỗ khác nói.”