Không phải là bé đang nằm mơ đấy chứ, ba mẹ thực sự tới rồi sao?
“Ba, mẹ...” Bánh Gạo Nhỏ mừng rỡ kêu lên, nhưng giọng nói phát ra khỏi miệng cũng không lớn hơn được bao nhiêu so với khí âm, nghẹn lại trong cổ họng như tiếng muỗi vo ve.
Bé theo bản năng muốn cười, ba mẹ đến rồi, thật tốt quá!
Lúc trước kiên cường, sợ ba mẹ bị thương, không muốn bọn họ đến đây. Nhưng trong lòng bé vẫn rất nhớ ba mẹ.
Bé vẫn sợ!
Bây giờ ba mẹ ở đây, bé sẽ không sợ nữa.
Lúc trước Bánh Gạo Nhỏ hôn mê, vẫn luôn rũ đầu xuống cho nên cũng không nhìn thấy rõ ràng lắm. Bây giờ Bánh Gạo Nhỏ ngẩng đầu lên, Cố Niệm thấy được các vết thương ở trên mặt của bé. Trên mặt không có một chỗ nào lành lặn. Trên trán, hai bên má, mí mắt, khóe miệng, thậm chí là môi, đều bị sưng lên rất to. Màu sắc xanh xanh tím tím trải rộng từng chỗ trên khuôn mặt nhỏ nhắn, không còn nhìn thấy một chút màu da vốn có nữa. Mí mắt bị sưng đến mức không mở mắt nổi, dáng vẻ rách nát tan hoang kia làm cho Cố Niệm suýt nữa không chịu đựng được.
“Bánh Gạo Nhỏ, ba mẹ đến rồi, con đừng lên tiếng.” E là cổ họng của bé cũng bị thương mất rồi.
Đám súc sinh này!
“Mẹ biết cổ họng của con bị đau, nên không cần nói nữa.” Cố Niệm ôn nhu nói, “Mẹ đến đón con về đây.”
“Ha ha, Cố Niệm, mày còn muốn đi về à?” Ngôn Sơ Vi cười lạnh nói.
“Thả thằng bé xuống!” Cố Niệm giận dữ nói.
“Bọn mày tưởng chỉ cần lộ mặt ở chỗ này là có thể mang người đi hay sao?” Ngôn Luật cười lạnh trào phúng.
“Mày còn muốn bọn tao làm cái gì, nói thẳng đi.” Sở Chiêu Dương kiềm chế nói, “Nhưng phải thả thằng bé xuống trước đã.”
“Ha ha.” Ngôn Luật cũng không vội vàng chút nào, thong thả nói, “Bọn mày thỏa mãn yêu cầu của tao trước, thì tất nhiên tao sẽ thả nó ra.”
Thấy Sở Chiêu Dương mím môi, trên mặt của Cố Niệm cũng là dáng vẻ không tin tưởng, Ngôn Luật nói: “Tao cũng không thù không oán gì với đứa nhỏ này, nếu nói không thích nó, cũng là bởi vì nó là con trai của bọn mày, không có cha mẹ tốt mà thôi. Nhưng nó cũng không được tự mình lựa chọn nơi mình sinh ra, có đúng không? Tao chỉ muốn đối phó bọn mày thôi, đối với nó tao không có hứng thú, cho nên tao nhất định sẽ thả nó, sẽ không nuốt lời.”
“Không thù không oán mà có thể giày vò thằng bé thành như thế này sao?” Cố Niệm giống như không biết Ngôn Luật, trong mắt tràn đấy xa lạ nhìn hắn ta, “Ngôn Luật, dù cho anh là người của tổ chức R, nhưng tôi vẫn luôn cho là anh vẫn có chừng mực. Trong lòng tôi, ấn tượng về anh vẫn luôn là hình ảnh lúc còn trẻ, luôn hướng về phía ánh sáng mặt trời. Cho dù anh lựa chọn bên phía tổ chức R, tôi chỉ cảm thấy ở trên mặt đại nghĩa, anh lựa chọn khác với chúng tôi, nhưng thái độ làm người của anh sẽ không đến mức đê tiện vô sỉ như vậy.”
Cố Niệm thất vọng nhìn Ngôn Luật: “Còn nhớ khi chúng ta ở trường cảnh sát, tôi mới vừa vào học thì anh đã sắp tốt nghiệp. Tôi không chịu được cường độ huấn luyện cao trong trường cảnh sát, từng có một lần muốn buông tha, một mình trốn đi len lén khóc. Có một lần bị anh nhìn thấy, từ đó về sau, anh luôn an ủi tôi, cổ vũ tôi, rút thời gian sau khi học xong giúp tôi rèn luyện.”
Bây giờ Ngôn Luật ngồi trên xe lăn, đôi chân kia bị quần dài che đi, không nhìn ra sự khác thường gì. Nhưng gương mặt đó đã không còn tìm thấy một chút ánh mặt trời và sự tích cực nào nữa. Trước đây hắn làm nội ứng ở trong tổ chức R, trở về đội cảnh sát, khí chất thành thục hơn rất nhiều, nhưng không có dáng vẻ như bây giờ, tràn đầy hung ác nham hiểm. Lúc này, trên mặt hắn tràn đầy hận ý, cả người đều bị tâm tình tiêu cực mang màu đen dày đặc và nặng nề bao trùm xung quanh, đã sớm không phải là Ngôn Luật lúc đầu.
Nhưng Cố Niệm vẫn thử, hy vọng có thể làm cho Ngôn Luật dù chỉ có thể nảy sinh một tia mềm lòng, thả Bánh Gạo Nhỏ ra trước là tốt rồi.
Sở Chiêu Dương nghe Cố Niệm nói, nghĩ đến hình ảnh trước đây Ngôn Luật sánh đôi ở bên người Cố Niệm. Khi đó, tại lúc cô còn là một cô gái nhỏ, yếu đuối thiếu kiên cường, lại không phải là anh ở bên cạnh cô, để cho cô và Ngôn Luật có nhiều hồi ức khi còn trẻ như vậy. Hồi ức này, cho dù Ngôn Luật trở nên xấu xa hơn nữa, ở trong lòng của Cố Niệm cũng sẽ không phai mờ. Cố Niệm vĩnh viễn cũng sẽ giữ gìn một phần dáng vẻ trước đây khi Ngôn Luật còn là một người tốt.
“Đừng nói nữa!” Ngôn Luật lạnh giọng cắt đứt cô.”Ngôn Luật khi đó sớm đã không còn nữa!”
“Tôi không tin! Anh từng tốt như vậy, Ngôn Luật như vậy bây giờ cũng sẽ không biến mất hoàn toàn. Anh chỉ đang đè nén anh ấy xuống mà thôi.” Cố Niệm lắc đầu nói.
“Cô nói những lời này, không phải là vì muốn tôi thả con trai của cô ra thôi sao?” Ngôn Luật cười lạnh một tiếng, giơ súng lục lên, nhắm thẳng vào đầu gối của Sở Chiêu Dương, “Nhưng Ngôn Luật trước kia đã sớm bị ba cô và người đàn ông ở bên cạnh cô phá hủy mất rồi. Trong lòng cô dù chỉ còn có thể nhớ một chút sự tốt đẹp của tôi trước kia thì cũng sẽ không mặc cho Cố Lập Thành và Sở Chiêu Dương làm tôi bị thương thành như vậy!” Khuôn mặt Ngôn Luật âm ngoan nói, “Khi đó tôi bị còng hai tay ở trong phòng, chân bị thương do đạn bắn, vẫn luôn chảy máu.”
Ngôn Luật kích động quơ quơ khẩu súng trong tay, Sở Chiêu Dương đề phòng theo dõi, len lén xê dịch về phía Cố Niệm.
“Khi đó, cô có nghĩ tới tôi ở trong phòng sống chết ra sao hay không? Cô có nghĩ tới, tôi có thể do chảy máu quá nhiều mà chết hay không? Lúc nổ, cô có nghĩ đến sự sống chết của tôi hay không? Biết tôi chết, có từng chảy một giọt lệ vì tôi hay không?”