Cố Niệm cũng cảm thấy may mắn, bọn họ đã nhanh chóng tìm được cậu nhóc. Nếu không, Bánh Gạo Nhỏ thật sự có thể giống như Sở Chiêu Dương trước đây, để lại nỗi ám ảnh sâu đậm trong lòng. Nếu như vừa nãy Cố Niệm không nói lời kia thì với tính cách mạnh mẽ như thế của cậu nhóc, nhất định sẽ không nói ra muốn bật đèn, để bản thân chịu đựng cho qua. Đương nhiên Cố Niệm cũng biết tại sao bé phải mạnh mẽ như thế. Bởi vì từ khi sinh ra đã không có ba bên cạnh, trong nhà cũng chỉ có hai người phụ nữ. Cho dù bọn họ có chăm sóc cho bé ổn thoả hơn nữa thì vẫn ít đi một phần cảm giác an toàn và một người đáng để tin cậy. Từ khi Bánh Gạo Nhỏ có thể nói chuyện, thì đã nói mình là người đàn ông nhỏ trong nhà, bà ngoại và mẹ đều do bé bảo vệ.
Ban đầu, Cố Niệm và Mục Lam Thục chỉ cảm thấy cách nói trẻ con này của bé rất thú vị, đứa nhỏ có tấm lòng này là tốt rồi, nhưng cũng không coi đó là thật. Ai biết, bản thân cậu nhóc lại làm thật. Nói càng nhiều, quyết tâm càng lớn. Vì không muốn bà và mẹ lo lắng nên chuyện gì có thể nhẫn nhịn thì đều nhẫn nhịn. Bây giờ bị thương nặng như vậy cũng không biết làm nũng, đau đớn như thế này cũng không chịu thừa nhận một tiếng là đang bị đau.
Cố Niệm vội vàng nói: “Được, không tắt đèn nữa.”
Sở Chiêu Dương đứng dậy, bật đèn phòng bệnh lên. Vừa rồi chỉ mở đèn bàn, ánh sáng màu vàng nhàn nhạt cũng không sáng lắm. Bây giờ mở đèn lớn lên, toàn bộ căn phòng đều sáng rõ như ban ngày. Đang trong bóng tối bỗng nhiên bật đèn, vẫn còn có chút chói mắt, ba người đều phải mất một lúc mới thích ứng được.
Bánh Gạo Nhỏ còn thở phào một hơi, ba mẹ đều ở đây, tất cả mọi thứ đều sáng trưng ấm áp, không còn là nhà xưởng cũ nát tối tăm, tràn đầy mùi hôi ẩm ướt nữa.
Cậu nhóc yên tâm nhắm nghiền hai mắt lại, nói: “Ba mẹ ngủ với con nha.”
“Được.” Cố Niệm gật đầu, nhẹ nhàng đặt cậu nhóc lên trên giường.
Bánh Gạo Nhỏ vẫn lo lắng kéo quần áo của Cố Niệm, không chịu buông tay. Cố Niệm vẫn khom người xuống, để yên cho cậu nhóc kéo, mãi cho đến khi nằm nghiêng ở trên giường bên người cậu nhóc.
Cậu nhóc chui vào trong lòng Cố Niệm rồi gọi: “Ba ơi.”
Sở Chiêu Dương vươn cánh tay dài ra, kéo cả Cố Niệm và cậu nhóc vào trong lòng mình, nhưng vẫn luôn chú ý không dùng lực quá nhiều.
“Ngủ đi.” Sở Chiêu Dương thấp giọng nói.
“Mẹ còn phải kể chuyện cho con nữa đó.” Cậu nhóc nhắc nhở Cố Niệm.
Cậu nhóc vẫn tự nói với mình là một người đàn ông nhỏ kiên cường, hiếm khi yên tâm làm nũng như thế này.
“Được.” Trong giọng nói của Cố Niệm hàm chứa cưng chiều và ý cười, cô nhẹ nhàng kể chuyện cho cậu nhóc. Giọng nói của Cố Niệm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, ngay cả Sở Chiêu Dương cũng bị cô dỗ cho ngủ luôn. Giọng nói của Cố Niệm dần biến mất, nhìn hai cha con ngủ say, hai khuôn mặt một lớn một nhỏ, giống nhau như được đúc từ một khuôn. Một non nớt, một thành thục. Hôm nay, suýt nữa cô mất đi bọn họ. Bây giờ còn có thể nhìn thấy vẻ mặt yên lặng ngủ của bọn họ như vậy, thật sự vô cùng biết ơn.
Cố Niệm nhẹ nhàng, khẽ hôn xuống mi tâm của hai người, rồi cũng nhắm mắt ngủ.
***
Sáng sớm hôm sau, lão thái thái và lão gia tử đến thăm Bánh Gạo Nhỏ, còn mang theo canh mà dì Cao đã nấu tới. Lúc xế chiều, Cố Lập Thành đến, nói với bọn họ chuyện của Ngôn Sơ Vi. Tối hôm qua Ngôn Sơp Vi bị thẩm vấn suốt đêm, đã sớm thú nhận tất cả mọi chuyện rồi, buổi sáng đã giam giữ cô ta lại, chỉ còn chờ phán quyết chính thức nữa thôi. Cố Lập Thành và Sở gia đều đã quyết định xử phạt cô ta thật nặng.
Lão gia tử nghe xong, lập tức hỏi một câu: “Thẩm phán lần này là ai?”
“Là Nghiêm thẩm phán, Nghiêm Minh.” Cố Lập Thành nói.
Vị thẩm phán này, người cũng như tên, nổi danh nghiêm minh.
Lão gia tử thổi râu mép một cái, nói: “Bà nó à, lát nữa chúng ta đi đến chỗ Tiểu Nghiêm ngồi một chút đi.”
“Được.” Lão thái thái sảng khoái gật đầu, còn gấp hơn so với lão gia tử nữa, “Không bằng chúng ta đi ngay bây giờ đi.”
Thế là, hai cụ vừa mới tới không được bao lâu lại hùng hổ đi đến chỗ của Nghiêm thẩm phán. Hai vị giống như hai tôn đại phật, đi đến phòng làm việc của Nghiêm thẩm phán ngồi xuống, rốt cuộc đã gây cho người ta bao nhiêu áp lực, nhất định không cần nói ra.
Thư ký của Nghiêm thẩm phán lén lút gọi điện thoại cho Hà Hạo Nhiên, chuyển lời cho Sở Chiêu Dương: Tôi van anh đấy Sở Chiêu Dương nhanh chóng dẫn hai cụ nhà về đi.
Nghiêm thẩm phán nhà bọn họ nhất định sẽ phán quyết nghiêm minh, để cho hai cụ yên tâm mà.
Trong lòng Cố Niệm cảm thấy ấm áp, nói với Bánh Gạo Nhỏ: “Ông cố và bà cố đi đòi lại công bằng cho con đó.”
Cậu nhóc không nhịn được nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra chỗ răng cửa trống không, lập tức lại đau nên vội vàng ngậm miệng lại.