Bánh Gạo Nhỏ giơ tay lên dụi mắt, vẫn còn ngái ngủ.
“Chúng ta về đến nhà rồi.” Cố Niệm dịu dàng nói.
Cậu nhóc liếc nhìn, đây là gara xe ở Lan Viên trước kia cậu đã từng đến, không hề xa lạ. Cậu nhóc chớp mắt, lúc này mới nghĩ ra, từ ngày hôm nay, họ sẽ bắt đầu chuyển về sống cùng ba. Cậu nhóc có chút hưng phấn, nhưng lại cũng có chút nhớ ông bà ngoại. Cậu cảm thấy mình quá hưng phấn thì sẽ có lỗi với ông bà ngoại. Biết họ sắp chuyển đến đây sống, ông bà ngoại vô cùng buồn rầu. Thoáng chốc gương mặt bánh bao nhỏ xíu đã nhăn lại thành một nhúm.
“Sao vậy con?” Cố Niệm nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Bánh Gạo Nhỏ.
“Con... con chuyển qua đây ở chung với ba, con rất vui.” Bánh Gạo Nhỏ giải thích, “Nhưng mà con cũng cảm thấy như vậy đối với ông bà ngoại thật không có lương tâm...”
Cậu nhóc hiểu chuyện như vậy, cậu gục đầu xuống, giọng nói mềm mại non nớt phát ra.
“Thỉnh thoảng chúng ta cũng sẽ về thăm rồi ở lại với ông bà ngoại mà.” Cố Niệm cười nói, “Hôm nay chúng ta về nhà ông bà ngoại ăn cơm. Hơn nữa, ba con cũng thường xuyên đi công tác, ba con đi công tác nhiều ngày mới về, lúc đó mẹ con mình có thể về thăm ông bà ngoạ.”
“Có thật không mẹ?” Mắt Bánh Gạo Nhỏ sáng bừng lên, cậu nhóc bỗng trở nên cực kỳ cao hứng.
Sở Chiêu Dương: “...”
Sao lại có cảm giác giống như là cặp mẹ con này cực kỳ mong chờ lúc anh đi công tác xa nhà thế nhỉ?
Một nhà ba người cùng đi vào thang máy, cậu nhóc kịch liệt yêu cầu tự đi, cậu muốn đích thân bước vào cửa nhà.
Thím Dư đã đợi ở nhà từ sớm. Nghe Sở Chiêu Dương nói hôm nay họ sẽ trở về, thím Dư đã ở nhà chuẩn bị sẵn sàng. Khoảng thời gian Bánh Gạo Nhỏ nằm viện, Sở Chiêu Dương đã bố trí thêm rất nhiều đồ đạc ở nhà, còn sửa sang lại căn phòng của Bánh Gạo Nhỏ. Thím Dư biết rằng Sở Chiêu Dương ngoài miệng tuy không nói ra, nhưng thực lòng vô cùng yêu thương cậu con trai duy nhất này.
Đứng ngoài cửa, Sở Chiêu Dương dùng vân tay mở khóa cửa. Thím Dư đã đứng đợi ở cửa, trên mặt nở nụ cười hiền lành. Sở Chiêu Dương nhìn Cố Niệm, rồi lại nhìn cậu nhóc, giơ tay vào trong cửa nhà, dịu giọng nói: “Chào mừng trở về nhà.”
Trong giọng nói trầm ấm mang theo sự vui mừng và mong chờ rõ rệt. Cuối cùng anh lại đón được Cố Niệm trở về nhà rồi! Có cô ở đây, từ nay cái nhà này lại một lần nữa trở nên hoàn chỉnh. Cố Niệm nhìn cánh cửa, trong lòng không khỏi trào dâng một cảm giác thật trịnh trọng.
Cố Niệm hít một hơi thật sâu, không biết tại sao cô lại có chút lo lắng. Rõ ràng là lần trước cô cũng đã từng về lại đây.
Sở Chiêu Dương bước vào cửa nhà trước, nhưng chưa tháo giày, xoay người đối mặt với Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ. Anh chầm chậm giơ tay về phía họ: “Nào.”
Cố Niệm không nhịn được mỉm cười, dắt tay cậu nhóc, tay còn lại nằm trong lòng bàn tay Sở Chiêu Dương, cùng Bánh Gạo Nhỏ tiến vào trong nhà. Từ lúc này, cô đã trở về căn nhà của cô và Sở Chiêu Dương. Lúc này đây Cố Niệm mới có cảm giác thực sự trở về nhà, có cảm giác lại một lần nữa thực sự được ở bên Sở Chiêu Dương.
Cậu nhóc vẫn còn buồn ngủ, thím Dư thấy vậy, liền hỏi: “Cậu chủ nhỏ buồn ngủ rồi à?”
“Vừa rồi Bánh Gạo Nhỏ ngủ suốt đường đi, có lẽ là vẫn chưa ngủ đẫy giấc.” Cố Niệm giải thích.
Cậu nhóc gật đầu: “Con còn muốn ngủ nữa.”
Thím Dư lại dẫn Bánh Gạo Nhỏ về phòng ngủ, lấy quần áo ngủ trong tủ đồ ra thay cho Bánh Gạo Nhỏ. Khi thấy thím Dư chuẩn bị cởi quần cho mình, cậu nhóc bỗng căng thẳng giữ chặt lấy, “Không... con tự cởi quần!”
Không thể để người khác nhìn cái đó được!
Thím Dư thấy cậu nhóc đỏ bừng mặt lên liền cười. Không ngờ cậu nhóc còn biết xấu hổ, mới tí tuổi đầu đã biết nhiều chuyện như vậy rồi.
“Được, vậy con tự cởi quần, nhưng áo thì để bác cởi giúp con, cánh tay con vẫn còn bó bột, không tiện cởi áo được.”
Trước đây thím Dư đã có lần đến thăm Bánh Gạo Nhỏ khi cậu còn ở trong bệnh viện, thấy cậu bị đánh thành như vậy, thím Dư đã quay đầu đi bật khóc. Thím đã từng gặp Ngôn Sơ Vi, nhưng không ngờ người phụ nữ đó lại có thể độc ác đến như vậy. Bây giờ thấy cậu nhóc mập mạp trắng trẻo, vết thương trên người đã lành lại, thím Dư vui mừng biết bao nhiêu. Thím Dư thay áo ngủ cho cậu rồi đi ra ngoài.
Cậu nhóc tự mặc quần ngủ, rồi có chút tò mò về phòng ngủ của mình. Tuy lần trước cậu đã được nhìn qua nhưng vẫn chưa chơi thỏa thích, thế là cậu nhóc lại hồng hộc giẫm lên bậc thang đi vào trong nhà cây.
Phòng của Bánh Gạo Nhỏ rất lớn, nhà cây cũng được Sở Chiêu Dương xây rất rộng, dưới đất trải thảm dày, dù có ngã cũng không sợ bị đau. Nhà cây cũng rộng lớn, Bánh Gạo Nhỏ có ở bên trong ngủ nghỉ hay lăn lộn thoải mái cũng không sao cả.
Vừa bước vào cậu nhóc đã kinh ngạc reo lên. Bây giờ còn đẹp hơn cả trước kia. Một bức vách trong nhà cây có một chiếc giá sách nho nhỏ, bên trên có mấy cuốn sách, toàn bộ đều là sách tranh ảnh cậu có thể đọc hiểu được. Bên trong còn lắp đèn chiếu sáng, không thể để cậu nhóc đọc sách ở chỗ không đủ ánh sáng làm ảnh hưởng đến thị lực được. Đây là những cuốn sách do Sở Chiêu Dương đi mua, chọn lọc từng quyền rồi đích thân đặt ở đây, ngay cả bóng đèn cũng là do anh tự mình lắp.
Một người đàn ông cao lớn như vậy, xếp bằng trong nhà cây còn phải khom lưng nghiêng người vô cùng khổ sở. Nhưng dù vậy, mỗi góc, mỗi một món đồ trong căn phòng đều là tự tay anh bài trí sắp xếp. Mặt đất trong nhà cây cũng được trải một lớp thảm dày mềm mại, cậu nhóc vui vẻ lăn lộn dưới đất, lười biếng không muốn ra ngoài nữa.
Bên kia tường bày một chiếc rương hải tặc bằng gỗ, viền gắn kim loại làm cũ, trông y như thật.