Nhưng sao Bánh Gạo Nhỏ có thể để một mình Tiểu Béo ở lại chỗ này chứ? Cậu nhóc nhìn thấy có đứa trẻ đi ngang qua thì muốn nhờ nó đi về nhà mình nói giúp một tiếng. Đang sốt ruột muốn mở miệng thì một chiếc xe Mercedes chậm rãi đi tới. Xe dừng lại ngay ở vị trí cách bọn nhỏ vài bước, sau đó một người đàn ông từ trong xe đi xuống, sải bước về bên này.
Bánh Gạo Nhỏ như nhìn thấy cứu tinh, lên tiếng kêu to: “Ba ơi!”
Bốn đứa nhóc Trương Thụy Dương hoảng sợ dừng lại động tác.
Chẳng lẽ nó thật sự có ba sao?
Quay đầu lại thì thấy ngay một người đàn ông mặc áo khoác lông cừu màu đen, khuôn mặt lạnh lẽo.
Mấy đứa nhóc này, bình thường thấy người lớn tức giận đều vô cùng sợ, nhưng đã bao giờ thấy người nào đáng sợ như Sở Chiêu Dương bây giờ đâu? Cho dù là người trưởng thành, đối mặt với Sở Chiêu Dương như vậy cũng phải sợ đến nhũn cả chân, huống chi là mấy đứa trẻ con.
Đám nhóc Trương Húc Dương nhìn thấy, đã sớm sợ đến choáng váng luôn rồi. Bọn chúng chưa thấy qua người đàn ông nào đẹp trai như vậy, ngay cả mấy minh tinh trong TV cũng không đẹp bằng. Nhưng vẻ mặt lạnh lùng kia lại rất dọa người.
Lúc này bốn đứa nhóc Trương Húc Dương đã muốn chạy đi ngay lập tức, lại phát hiện chân mình mềm nhũn, căn bản không nhúc nhích được.
Cậu nhóc nhân cơ hội này vội vàng đỡ Tiểu Béo lên.
Sở Chiêu Dương sải bước đi đến, rồi lập tức bế cậu nhóc lên.
“Ba ơi!” Cậu nhóc nhìn thấy núi dựa, lập tức thấy ủy khuất, nước mắt “lách tách” chảy xuống. Bình thường, cậu nhóc không yếu ớt đến mức như vậy, nhưng vừa rồi mới bị đổ oan, nói mình là đứa trẻ không có ba, nói mình là đồ nói dối. Mấy đứa kia bảo bé tìm ba đến đây, bé sao tìm được chứ. Ba ở thành phố B rất xa, làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này được chứ?
Nhưng mà Sở Chiêu Dương lại xuất hiện ở nơi này, đây là điều mà cậu nhóc nằm mơ cũng không nghĩ tới. Bao ủy khuất trước đó, vào giờ phút này, không khỏi bị kích phát ra hoàn toàn.
Bé rõ ràng có ba mà!
Bé cũng có ba làm chủ cho mà!
Sở Chiêu Dương tạm thời không an ủi Bánh Gạo Nhỏ, vừa rồi ở trong xe, tuy rằng không nghe được mấy đứa nhỏ ở bên ngoài đang nói gì, nhưng anh vẫn thấy Tiểu Béo này bảo vệ Bánh Gạo Nhỏ.
Sở Chiêu Dương đi đến trước mặt Tiểu Béo. Tiểu Béo hơi co rúm lại, cũng có chút sợ. Ba của Cẩn Du, thật là nghiêm túc, thật là cao à nha.
Khuôn mặt Sở Chiêu Dương nhu hòa, nói: “Vừa rồi chú nhìn thấy con bảo vệ cho Cẩn Du, cám ơn con.”
Tiểu Béo ngượng ngùng đỏ mặt, nghe ba Bánh Gạo Nhỏ gọi cậu, nghĩ thầm trong lòng, thảo nào Cẩn Du lớn lên đẹp như vậy, thì ra là do ba mẹ em ấy đều đẹp thế. Được người đẹp trai khen ngợi, cũng vui vẻ hơn so với được người bình thường khen ngợi nha. Hơn nữa, thấy dáng vẻ của ba Cẩn Du nghiêm nghị như vậy nhưng lại có vẻ mặt ôn hòa đối với mình, càng làm cho Tiểu Béo vừa vui mừng vừa xấu hổ.
“Con là anh trai, con đã đồng ý với bà ngoại và mẹ Cẩn Du là phải bảo vệ Cẩn Du.” Tiểu Béo nói.
“Anh Vu, cám ơn anh.” Cậu nhóc ở trong lòng Sở Chiêu Dương, cũng không sợ nữa. Vừa nãy còn rơi mấy giọt nước mắt to như hạt đậu, bây giờ nước mắt đã ngừng chảy, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ bừng vì khóc, mắt cũng đỏ, nhưng lại không quên nói cảm ơn với Tiểu Béo.
Sở Chiêu Dương khen thưởng sờ cái đầu tròn vo của Tiểu Béo, lại sờ đầu của Bánh Gạo Nhỏ, lúc này mới nhìn về phía bốn đứa nhóc Trương Húc Dương. Bốn đứa nhóc đều sợ đến nhũn cả chân, cho dù vừa nãy Sở Chiêu Dương nói chuyện với Tiểu Béo, không để ý đến bọn nó, bọn nó cũng không có sức lực để mà chạy, chỉ kém sợ đến tè ra quần thôi.
Thì ra Sở Cẩn Du thật sự có ba. Hơn nữa, còn đáng sợ như vậy nữa!
Bọn nó cực kỳ sợ hãi. Sở Chiêu Dương đối với bọn nó không có vẻ mặt ôn hòa như khi đối mặt với Tiểu Béo. Cho dù là trẻ con, cũng không nên tha thứ cho mọi chuyện được. Trẻ con cũng sẽ phạm phải sai lầm lớn.
Sở Chiêu Dương lạnh lùng nhìn bọn nhóc, lạnh giọng hỏi: “Vì sao lại đánh nhau?”
Bốn đứa nhóc lúng ta lúng túng, nói không nên lời. Vừa nãy Tiểu Béo bị đánh đau cũng khóc to, lúc này giơ mu bàn tay lên lau sạch nước mắt trên mặt, nói: “Bọn nó mắng Cẩn Du, nói Cẩn Du không có ba, nói Cẩn Du và mẹ em ấy là bị vứt bỏ, nói mẹ Cẩn Du làm xằng bậy ở bên ngoài mới sinh ra Cẩn Du.”
Hôm qua cậu vô tình nghe thấy mấy người lớn đang tám chuyện, cũng không rõ ràng lắm nên đi về hỏi ba mẹ. Sắc mặt của ba mẹ thay đổi ngay lập tức, còn nói với cậu những người đó đều nói không đúng, dặn dó cậu nhất định không được nói những lời này cho Cẩn Du nghe. Vì vậy Tiểu Béo cũng đã hiểu.
“Cẩn Du nói em ấy có ba, nhưng mà bọn nó không tin, mắng Cẩn Du là đồ nói dối, còn đòi em ấy gọi ba em ấy đến đây.” Tiểu Béo đem mọi chuyện, từ đầu đến cuối đều kể hết ra.
“Bánh Gạo Nhỏ!” Cố Niệm chạy đến, nghe thấy lời Tiểu Béo nói, lập tức lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy đứa trẻ. Dù đó là trẻ con, cũng không thể ác độc như vậy!
“Mẹ ơi!” Cậu nhóc lập tức đưa tay về phía Cố Niệm.
Nhưng mà bé nặng, chỉ cần Sở Chiêu Dương ở đây thì sẽ không để Cố Niệm ôm bé. Cho nên lúc này Sở Chiêu Dương cũng không buông tay. Cố Niệm cũng chỉ có thể vuốt đầu an ủi cậu nhóc, trịnh trọng nói cảm ơn với Tiểu Béo. Họ vốn dĩ dặn dò như thế là vì tuổi của Tiểu Béo lớn hơn Bánh Gạo Nhỏ, có thể nhẫn nại với Bánh Gạo Nhỏ nhiều một chút.