Bây giờ trong ví tiền của mấy đứa nhóc thật sự là cũng không được nhiều tiền cho lắm. Tính toán một chút, Tề Hữu Tuyên nhiều hơn một trăm đồng so với chúng nó. Tề Hữu Tuyên như anh cả, vỗ vai mấy đứa nhóc: “Các em còn phải tiếp tục cố gắng nha!”
Cậu còn lâu mới nói, là vừa nãy ở trên đường gặp phải Yên Bắc Thành, đã dùng 10 cây kẹo que để đổi lấy tiền. Cũng chỉ có loại coi tiền như rác như chú Yên mới bằng lòng lấy 100 đồng đổi 10 cây kẹo que mà vốn một đồng tiền là có thể đổi được một cây.
Suy nghĩ một chút, Tề Hữu Tuyên lại thở dài. Bây giờ làm ăn càng ngày càng khó làm. Các chú kia cũng không dễ lừa. Ban đầu là bác cả Tề Thừa Chi vì bác gái Tống Vũ không thích mùi thuốc lá, mà mỗi lần tụ họp cũng không cho phép các bạn của mình hút thuốc.
Miệng bọn họ cũng cảm thấy rảnh rỗi khó chịu, mới có thể hỏi mua kẹo que của cậu để ăn. Lúc đó buôn bán rất tốt, cũng khá là phát đạt nữa, 50 đồng một cây kẹo que đó. Sau đó, từ khi Yên Bắc Thành bắt đầu tự mình mang kẹo que đi thì không mua của cậu nữa. Hắn tự mang đi thì thôi đi, lại còn phân phát miễn phí cho những người khác, đây không phải là cắt đứt con đường tiền tài của cậu à? Chỉ có thể chờ đến lúc thỉnh thoảng bọn họ quên mang đồ ăn vặt đi, lại tái phát cơn nghiện thuốc lá, thì bạn nhỏ Tề Hữu Tuyên mới có thể kiếm được một chút.
Tề Hữu Tuyên suy nghĩ một chút, vỗ lên ví tiền của mình, nói: “Chờ đến lúc đi học, các em cũng nên đi vườn trẻ. Đến lúc đó, buổi trưa anh mời các em ăn đồ ăn ngon!”
Tiểu Hữu Cẩn vừa nghe thấy thế, nước bọt lại chảy ra. Trong họng khò khè nuốt nước miếng trở về, không đợi kịp hỏi: “Ăn cái gì nha?”
Bé đã từng nghe anh trai nói, căn-tin ở trong trường học có rất nhiều đồ ăn ngon đó.
Tề Hữu Tuyên suy nghĩ một chút, nói: “Thịt bò bít tết, pizza, mì Ý, gà rán, chúng ta đều ăn.”
Bánh Gạo Nhỏ tò mò nháy mắt mấy cái: “Trong căn-tin ở trường học có nhiều đồ ăn ngon như vậy á?”
“Tất nhiên rồi.” Tề Hữu Tuyên đếm trên đầu ngón tay đọc tên các món cho bọn nhóc nghe, “Cơm Trung Quốc và Phương Tây đều có, mỗi tuần còn có thể có thêm các món ăn của những quốc gia khác nữa. Anh nhớ một tuần trước kỳ nghỉ là món ăn Việt, trước đó là món ăn của Singapore.”
Nói xong, Tề Hữu Tuyên lấy điện thoại di động ra, lướt vài phát, tìm được một trang bìa, nói: “Có rồi, một tuần hôm khai giảng, ngoại trừ cơm Trung Quốc và Phương Tây còn có món ăn Thái Lan nữa.”
Ngay cả Bánh Gạo Nhỏ cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng, “Thật muốn khai giảng đến sớm hơn một chút nha.”
“Sắp đến rồi!” Tề Hữu Tuyên cười nói, “Đến lúc đó ăn cơm trưa xong, anh dẫn các em đi chơi.”
Mấy đứa nhóc liên tục gật đầu.
Có một nỗi mong chờ như thế nên Bánh Gạo Nhỏ không ngừng hỏi Sở Chiêu Dương, rốt cuộc lúc nào bé mới có thể đi nhà trẻ. Sở Chiêu Dương nói là tháng sau, Bánh Gạo Nhỏ bắt đầu đếm số ngày trên đầu ngón tay, một ngày trôi qua, ở trên quyển lịch ở ngay đầu giường được khoanh một vòng tròn. Cố Niệm nhìn mà trong lòng cảm thấy bứt rứt, buổi tối không nhịn được mà than phiền với Sở Chiêu Dương: “Cảm giác như là con trai gấp gáp muốn rời khỏi chúng ta ấy.”
“Con mới lên nhà trẻ thôi mà. Bình thường ở nhà một mình cũng không có bạn chơi, đi nhà trẻ thì sẽ có rất nhiều bạn nhỏ chơi với con, nên nó mới vui vẻ như vậy đó.” Dù sao Sở Chiêu Dương cũng là đàn ông, tạm thời cũng không thể hiểu được tâm tư của phụ nữ.
Cố Niệm bĩu môi, trong lòng càng nghĩ càng khó chịu: “Bây giờ nó mới lên nhà trẻ, nhưng mà thời gian trôi đi rất nhanh. Em vẫn luôn nghĩ con vẫn là một cục thịt nhỏ mà em mới vừa sinh ra kìa.”
Cố Niệm ước lượng, ngắn hơn một chút so với cẳng tay của cô, “Lúc con ra đời, mới lớn bằng từng này. Cảm giác thời gian cũng không lâu lắm, trong nháy mắt nó đã cao như vậy rồi, giống như là chuyện ngày hôm qua thôi. Chớp mắt con sẽ phải đi vườn trẻ, tiếp đó không được bao lâu thì sẽ phải đi học tiểu học, đến lúc lên sơ trung thì đã lớn rồi. Khi đó, cũng sẽ không nũng nịu với em giống như bây giờ nữa.”
Dứt lời, Cố Niệm còn u oán nhìn Sở Chiêu Dương một cái.
Anh bật cười ôm Cố Niệm, thật không biết nên nói người phụ nữ này như thế nào mới tốt. Trước đây nói rời khỏi anh thì lập tức rời khỏi anh, cũng không thấy cô rầu rĩ như thế. Bây giờ Bánh Gạo Nhỏ chỉ mới đi nhà trẻ thì đã làm cô khó chịu thành như vậy rồi. Điều này làm cho anh không muốn ăn giấm cũng không được.
“Con cái trưởng thành sẽ phải rời nhà. Nhưng mà bây giờ con còn nhỏ, còn có thể ở bên chúng ta rất lâu. Con trai trưởng thành thì tất nhiên sẽ không dính lấy cha mẹ nữa.”
Chờ Bánh Gạo Nhỏ trưởng thành, bọn họ cũng đã già rồi.
Cố Niệm buồn bực không nói lời nào, ngón tay thon dài của Sở Chiêu Dương cuốn lấy sợi tóc màu đen mềm mại của cô, nói: “Sẽ có một ngày con sẽ rời khỏi chúng ta, cũng như sẽ có một ngày chúng ta phải rời khỏi nó. Nhưng mà hai chúng ta sẽ mãi ở chung với nhau. Chỉ có vợ chồng mới có thể mãi mãi ở bên cạnh nhau.”