Bọn họ nhìn Bánh Gạo Nhỏ, rồi lại nhìn Sở Chiêu Dương.
Giống nhau quá!
“Tổng tài, phu nhân.” Hà Hạo Nhiên sớm đã đợi sẵn giữa đại sảnh. Cậu là trợ lý của Sở Chiêu Dương đã nhiều năm như vậy, sớm đã đoán được mấy phần suy nghĩ của anh.
Lúc này cậu liền mỉm cười bước đến chào đón, lại nói với Bánh Gạo Nhỏ: “Chào cậu chủ nhỏ.”
Sở Chiêu Dương thầm gật đầu, đưa Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ tiến về trước. Lúc đi ngang qua nơi có đông người, đột nhiên ngoéo tay với Bánh Gạo Nhỏ.
“Ba, sao vậy?” Giọng Bánh Gạo Nhỏ giòn tan.
Lập tức tất cả mọi người đều biết đây chính là con trai của Sở Chiêu Dương.
“Lát nữa ba bận việc, con muốn ăn gì thì nói với các cô chú, bảo họ chuẩn bị cho con.” Sở Chiêu Dương điềm tĩnh nói.
Bánh Gạo Nhỏ vô cùng vui sướng, không ngờ ba lại chu đáo như vậy, quả là rất thương con trai.
Bước vào thang máy chuyên dụng dành cho Sở Chiêu Dương, anh mới nói với Hà Hạo Nhiên: “Để cho mọi người đều biết tôi đã kết hôn với Cố Niệm rồi.”
“Vâng.” Hà Hạo Nhiên đáp, sau đó liền nói với Cố Niệm, “Chúc mừng chúc mừng, sau này tôi có thể gọi cô là tổng tài phu nhân rồi chứ?”
Cố Niệm không nhịn được cười, liền nghe thấy Sở Chiêu Dương hắng giọng, nói: “Nhớ không được tung tin lộ liễu, giống như bình thường các cậu tung tin bát quá với nhau vậy.”
Hà Hạo Nhiên: “...”
“Tổng tài, bình thường tôi đâu có tung tin bát quái.” Hà Hạo Nhiên liền nói, kiên quyết giữ trong sạch cho bản thân.
Sở Chiêu Dương gật đầu: “Giống như bình thường bọn họ bàn chuyện bát quái vậy.”
Hà Hạo Nhiên: “...”
Ra khỏi thang máy, Hà Hạo Nhiên liền nhỏ giọng nhắc nhở: “Tổng tài, Nhị gia đã đưa Trì Dĩ Hằng vào văn phòng đợi ngài đấy ạ.”
Chuyện của Trì Dĩ Hằng, Sở Chiêu Dương từng nhắc qua với Hà Hạo Nhiên. Cậu cũng đoán được năm sáu phần tâm tư của Sở Chiêu Dương, anh vốn không xem Trì Dĩ Hằng là người Sở gia. Chuyện Nhị gia sẽ đưa Trì Dĩ Hằng đến Sở Thiên làm việc, Sở Chiêu Dương đã sớm đoán được.
Sở Chiêu Dương gật đầu nói: “Cậu đưa Cố Niệm và Cẩn Du đến phòng nghỉ ngơi đi.”
Hà Hạo Nhiên đưa Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ đến phòng giải trí rồi bảo người chuẩn bị nước ép, trà và đồ ngọt.
Bánh Gạo Nhỏ chưa biết chữ, số sách ở đây đối với cậu mà nói quá ảo diệu, cho dù bảo Cố Niệm đọc cho cậu nghe, cậu cũng không hiểu. Thế nên cậu đã nhờ Hà Hạo Nhiên
Thế nên, đãmở Xbox, liên kết với máy tính, để cậu chơi game. Cố Niệm giải thích từng trò chơi cho cậu, đầu tiên Bánh Gạo Nhỏ đã chọn game đua xe, cầm vô lăng mô phỏng chơi rất vui vẻ.
Sở Chiêu Dương vào văn phòng, nhưng chỉ thấy Nhị gia ở trong đó. Anh hơi nhíu mày hỏi: “Trì Dĩ Hằng đâu?”
“Cái gì mà Trì Dĩ Hằng, bây giờ nó tên là Sở Dĩ Hằng!” Giọng Nhị gia không vui.
Sở Chiêu Dương rõ ràng không thừa nhận thân phận của Trì Dĩ Hằng. Cháu trai của ông, lúc nào cần Sở Chiêu Dương phải thừa nhận chứ! Sở Chiêu Dương dựa vào cái gì mà ở bên cạnh khoa tay múa chân chứ? Nó chẳng qua cũng chỉ là tiểu bối thôi!
Sở Chiêu Dương không muốn tranh chấp mấy chuyện vô vị này với Nhị gia nên sảng khoái sửa lại: “Sở Dĩ Hằng đâu?”
Nhị gia bĩu môi, miễn cưỡng hài lòng, nói: “Ta bảo người đưa nó đi một vòng trong công ty tìm hiểu rồi.”
Sở Chiêu Dương không nói tiếng nào, xoay người gọi điện thoại nội bộ cho Hà Hạo Nhiên: “Bây giờ ai đang đi cùng Trì Dĩ Hằng?”
Nhị gia cắn răng, ông ta không nói, Sở Chiêu Dương vẫn cứ gọi mãi Trì Dĩ Hằng như thế, không chịu thừa nhận dòng họ của mình. Không lẽ còn muốn ông ở bên cạnh nhắc đi nhắc lại mãi sao? Đây rõ ràng cố ý mà!
Sở Chiêu Dương không thèm để ý đến Nhị gia, cũng không thèm quan tâm đến sắc mặt cực kém của ông ta, nghe Hà Hạo Nhiên trả lời xong, liền nói: “Lập tức gọi cậu ấy trở về, bảo cậu ấy đưa Trì Dĩ Hằng quay lại.”
“Vâng.” Hà Hạo Nhiên đáp.
Không đợi Sở Chiêu Dương cúp máy, Nhị gia đã tức giận quát: “Sở Chiêu Dương, cháu làm vậy là có ý gì?”
“Công ty là nơi làm việc, không phải khu du lịch.” Sở Chiêu Dương nhàn nhạt nói, “Không phải nơi để người ta đến tham quan vui chơi.”