Tận đáy lòng Tô Hân Nhã nghĩ thầm, ngoài miệng nói: “Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh, anh không nhận thì thôi vậy!” Nói xong, liền trầm mặt bỏ đi.
Sở Chiêu Dương cũng không ngờ rằng có một ngày có thể liên thủ với Trì Dĩ Hằng chèn ép người khác. Nhưng đuổi Tô Hân Nhã đi rồi, anh và Trì Dĩ Hằng vẫn không phải là bằng hữu. Sở Chiêu Dương chẳng thèm để ý đến Trì Dĩ Hằng, anh kéo tay Cố Niệm, “Đi thôi.”
Cố Niệm gật đầu, cũng không nhìn Trì Dĩ Hằng, dắt theo Bánh Gạo Nhỏ theo Sở Chiêu Dương trở về công ty. Trì Dĩ Hằng xoay người, ánh mắt mãi dừng trên bóng lưng của Cố Niệm. Mãi cho đến khi Cố Niệm theo Sở Chiêu Dương bước vào công ty, không còn nhìn thấy nữa mới thu lại ánh mắt. Ánh mắt anh tối xuống, không biết đang nghĩ gì. Vừa mới lên xe, anh đã nhận được điện thoại của Nhị gia.
Nhị gia đem hết những lời Sở Chiêu Dương nói kể lại với anh, “Tự cháu quyết định đi, muốn vào Sở Thiên hay ở lại trường học? Cho dù cháu ở lại trường học, trong tay vẫn có cổ phần của Sở Thiên, vẫn có thể được chia hoa hồng.”
Nếu muốn vào Sở Thiên làm chức vụ cao, Nhị gia đương nhiên rất ủng hộ. Nhưng nếu chỉ là một nhân viên nhỏ, Nhị gia đương nhiên không vui, chi bằng để Trì Dĩ Hằng ở lại trường cảnh sát làm giáo sư, nghe ra cũng oai phong hơn một chút. Người của Sở gia cũng không phải tất cả đều làm việc cho công ty Sở Thiên, cũng không phải tất cả người của Sở gia đều vô cùng ưu tú. Sở Điềm đã chọn làm một y tá, cháu trai của ông - Sở Chiêu Quang, lại là một bác sĩ ngoại khoa trong bệnh viện của Sở Thiên. Dù cho Trì Dĩ Hằng ở lại trường cảnh sát làm thầy giáo thì cũng không có vấn đề gì.
Hôm nay Nhị gia đến nói mấy chuyện này với Sở Chiêu Dương, thật ra vốn không phải là ý của ông ấy, mà là Trì Dĩ Hằng tự đưa ra ý muốn vào Sở Thiên. Nhị gia cảm thấy nếu đã muốn vào Sở Thiên thì đương nhiên phải có một chức vị tốt. Trì Dĩ Hằng dù sao cũng là cháu trai dòng chính của Sở gia, vào Sở Thiên làm một nhân viên bình thường thì còn ra thể thống gì chứ? Chi bằng cứ ở lại trường cảnh sát làm giáo sư nghe còn oai phong hơn.
Giáo sư trẻ tuổi như anh vốn không nhiều. Nhị gia không chỉ vì muốn giúp Trì Dĩ Hằng mà còn là vì thể diện của chính mình, nên chiều nay mới đến đây một chuyến. Ai ngờ lại bị Sở Chiêu Dương chèn ép như thế. Ông cũng không muốn sau này đưa Trì Dĩ Hằng ra ngoài, người ta hỏi cháu nội ông làm đến chức vụ gì rồi, ông chỉ có thể nói nó ở Sở Thiên làm một nhân viên bình thường. Thế nên bây giờ Nhị gia rất mong Trì Dĩ Hằng từ chối vào Sở Thiên.
Ai ngờ, Trì Dĩ Hằng lại nói: “Không thành vấn đề, cháu có thể bắt đầu từ một nhân viên bình thường.”
Nhị gia sững người, nói: “Nhân viên bình thường có gì đáng làm chứ?”
“Ông nội, ông hãy tin cháu, chẳng bao lâu cháu sẽ thăng chức thôi.” Trì Dĩ Hằng tự tin nói, “Chỉ cần Sở Chiêu Dương thật sự có thể như anh ta nói, sẽ không can thiệp nhiều, sẽ không vì là cháu mà cố ý chặn đường của cháu là được.”
Nhị gia rất tán thưởng Trì Dĩ Hằng mà lại không hiểu anh lắm. Nhưng thấy anh kiên trì, Nhị gia cũng không nói gì thêm nữa. Ông vẫn không kìm được thắc mắc hỏi một câu: “Dĩ Hằng, rốt cuộc vì sao cháu nhất định phải vào Sở Thiên?”
“Chẳng qua chỉ vì muốn chứng minh bản thân thôi.” Trì Dĩ Hằng ngồi trong xe, ánh mắt xa xôi, cũng không biết đang nhìn về hướng nào, “Cháu biết cả nhà Sở lão gia tử đều bất mãn với cháu, đối với thân phận của cháu, từ đầu đến cuối họ đều mang nghi hoặc, vốn không thật lòng đối đãi với cháu như người Sở gia.”
Nhị gia sững lại, đối với thái độ cả nhà lão gia tử, trong lòng ông cũng không được thoải mái, càng cảm thấy hổ thẹn với Trì Dĩ Hằng.
Ngay sau đó, liền nghe thấy Trì Dĩ Hằng nói: “Cháu muốn chứng minh cho họ thấy, chứng minh cho cả gia tộc này thấy, Sở gia vốn không phải chỉ có một mình Sở Chiêu Dương. Nếu ba cháu còn sống, làm gì đến lượt Sở Chiêu Dương chứ?” Trì Dĩ Hằng lạnh lùng nhếch môi. Anh biết, điều khiến Nhị gia hối tiếc nhất không phải là cái chết của Sở Gia Nguyên, mà là hậu quả sau khi Sở Gia Nguyên chết đi mang lại, khiến vinh quang sáng ngời từ phòng hai chuyển hết sang phía phòng lớn.
Câu này của anh đã chạm đến tâm khảm của Nhị gia. Thần sắc Nhị gia rung động, liền nghe Trì Dĩ Hằng nói: “Ông nội, cháu muốn thay ba cháu hoàn thành tâm nguyện mà ba cháu chưa thể hoàn thành, thay ba đưa cả nhà chúng ta phát dương quang đại, để người khác không dám xem thường chúng ta nữa.”
“Tốt!” Trong lòng Nhị gia vô cùng kích động, “Cháu muốn làm gì thì cứ làm, ông nội ủng hộ cháu! Cháu yên tâm, ta sẽ trông chừng Sở Chiêu Dương, để cậu ta không thể giở trò ngáng chân cháu được. Ông nội không có cách nào sắp xếp vị trí tốt cho cháu ở Sở Thiên, nhưng trông chừng Sở Chiêu Dương, ông vẫn có thể làm được.”
Trì Dĩ Hằng cong môi, liền nghe thấy Nhị gia đổi chủ đề: “Chiều nay cháu có bận việc gì không?”
“Ông nội có chuyện gì sao?”
“Ừm.” Nhị gia cười cười, “Ông hẹn người ta ăn cơm, muốn đưa cháu đi cùng, quen biết một chút.”
“Vậy buổi chiều cháu sẽ trở về.” Trì Dĩ Hằng nói.
***
Hơn 5 giờ chiều, Trì Dĩ Hằng cùng Nhị gia xuất phát đến Thịnh Duyệt. Vừa vào phòng, liền nhìn thấy một ông lão tinh thần quắc thước, tuổi tác trạc bằng tuổi Nhị gia, chỉ là sống lưng thẳng tắp giống như quân nhân vậy, nhìn thấy tinh thần liền tốt hẳn lên. Chỉ nhìn sống lưng thẳng tắp cũng đủ khiến anh cảm thấy ông ta trẻ hơn Nhị gia rất nhiều.
“Lão Tô, để ông đợi lâu rồi.” Nhị gia bước vào, khách khí mỉm cười nói.
“Đâu có, chúng tôi cũng vừa đến thôi.” Ông lão kia nói, từ ghế dựa đứng lên.
“Đây chính là đứa cháu trai mà ông vừa nhận lại phải không?” Tô tướng quân mỉm cười nhìn Trì Dĩ Hằng, đôi mắt đó vô cùng khôn khéo rắn rỏi.
“Tô tướng quân.” Trì Dĩ Hằng gọi.
“Trước đó ông từng nhắc đến tôi à?” Tô tướng quân kinh ngạc hỏi Nhị gia.
“Đâu có, tôi chỉ nói đưa nó đến gặp một người bạn.” Nhị gia cũng rất kinh ngạc, quay đầu hỏi Trì Dĩ Hằng, “Trước đó con từng gặp Tô tướng quân à?”
“Cháu từng thấy ông trên tin tức.” Trì Dĩ Hằng mỉm cười nói.
Tô tướng quân vỗ trán một cái, “Tôi đúng là hồ đồ rồi, thế mà chẳng nghĩ ra lý do này.”