Tô tướng quân lúc này mới cẩn thận đánh giá Trì Dĩ Hằng, gật đầu nói: “Quả là có bóng dáng Gia Nguyên lúc sinh thời.”
Nhắc đến Sở Gia Nguyên, Nhị gia liền hơi trầm mặt xuống, cảm xúc ảm đạm cũng lộ trên mặt.
Tô tướng quân vỗ vỗ vai Nhị gia, “Chuyện buồn thì đừng nghĩ đến nữa. May mà bây giờ tìm lại được Dĩ Hằng, cũng xem như bù đắp một phần tiếc nuối rồi.”
“Đúng vậy!” Nhị gia gật đầu lia lịa, thở dài một hơi, “May mà còn có Dĩ Hằng, khiến tôi lúc về già còn có được một sự an ủi.”
“Không nói mấy chuyện này nữa.” Nhị gia xua tay xóa đi biểu cảm ảm đạm trên mặt mình, mỉm cười trở lại, “Phải rồi, Hân Nhã đâu?”
Khuôn mặt Tô tướng quân ôn hòa hơn: “Con bé đó, vừa rồi ở khách sạn gặp được người quen nên qua đó nói chuyện một lúc rồi, tôi sẽ gọi nó về ngay.”
“Không cần, không cần.” Nhị gia ngăn lại: “Gặp người quen khó tránh phải giao tiếp một chút, đừng làm phiền con bé.”
Tô tướng quân xùy một tiếng: “Nó có thể có việc gì chứ? Bảo nó làm một công việc đường hoàng nó không làm, cứ nằng nặc muốn làm diễn viên gì đó. Bác cả, chú ba, thậm thí cả bác gái và thím của nó đều có công ty riêng của mình, tùy tiện bảo nó chọn thời gian là có thể đến làm nhưng nó cứ không nghe.”
“Sở thích của bọn trẻ mà. Hơn nữa bây giờ thành tựu của nó cũng không phải thấp, còn nhận được mấy giải thưởng lớn và ảnh hậu nữa mà.” Nhị gia khuyên nhủ.
“Haha, đó không phải vì quan hệ với Tô gia tôi sao? Người khác nể mặt mà thôi. Nếu không phải có người nhà chống lưng, với tính khí của nó, trong giới giải trí sớm đã bị người ta nuốt mất rồi, còn có thể được như bây giờ sao?”
“Nếu chúng ta đã có năng lực này, có thể giúp được nó thì tốt biết mấy, để con bé bớt đi mấy đoạn đường vòng. Người khác ngưỡng mộ còn không kịp nữa là.” Nhị gia kéo Tô tướng quân ngồi xuống, “Con cháu chúng ta ở bên ngoài không bị người ta ức hiếp, còn có thể làm việc mình thích, vậy là được rồi. Hân Nhã… con bé này, tôi còn không hiểu nó sao? Chính là tính khí quá cương trực, nhưng tâm tính thì rất tốt, nó có thể lăn lộn trong giới giải trí, không bị ức hiếp, không bị mấy quy tắc ngầm đó ảnh hưởng là được rồi, đây cũng là một cái nghề lương thiện mà. Ông đừng nghiêm khắc quá với con bé.”
Trì Dĩ Hằng đứng một bên không nói gì, cũng mơ hồ đoán được mục đích Nhị gia đưa anh đến đây. Đây rõ ràng muốn tác hợp cho anh và Tô Hân Nhã thành đôi.
Lúc này mới chú ý đến, trong phòng còn có người khác, vừa nhìn, hóa ra là Nhị gia và Trì Dĩ Hằng. Hóa ra Tô tướng quân nói đưa cô đến gặp một người, lại chính là người này!
Tô Hân Nhã cúi mặt một cái, sau đó lập tức ngoan ngoãn gọi: “Sở Nhị lão gia.”
Nhị gia mỉm cười nói: “Hân Nhã lâu rồi không gặp, cháu xinh đẹp hơn trên TV nhiều đó.”
Tô Hân Nhã đỏ mặt, cúi đầu mỉm cười. Nói thật, tuy nhân phẩm cô chẳng ra sao, nhưng kỹ năng diễn xuất cũng không tệ, mặt nói đỏ liền đỏ ngay, chẳng cảm thấy chút giả dối nào.
“Mau đến ngồi đi, làm quen với anh hai Sở gia.” Tô tướng quân vẫy tay gọi Tô Hân Nhã.
Lúc này Tô Hân Nhã mới nhìn sang Trì Dĩ Hằng, nhíu mày, như cười như không nói: “Hóa ra là anh.”
Tô tướng quân vừa nghe, liền hứng thú hỏi: “Hai đứa biết nhau à?”
“Hân Nhã, lại là cháu giở tính ương ngạnh rồi phải không?” Tô tướng quân lập tức nói, “Tính khí này của cháu lúc nào mới có thể sửa hả.”
“Cháu…” Tô Hân Nhã không vui, muốn giải thích.
Trì Dĩ Hằng liền nói trước: “Không phải, quả thật chỉ là chút hiểu lầm nhỏ, giải thích xong là được. Hơn nữa lúc chiều cháu cũng có điểm không đúng.”
Tô tướng quân nghe thấy lối thoát, sắc mặt liền khá hơn, nhưng vẫn nhìn Tô Hân Nhã một cái cảnh cáo, bảo cô bớt phóng túng một chút. Tô Hân Nhã bĩu môi, không nói gì.
Giữa chừng, Trì Dĩ Hằng nhận được một cuộc điện thoại. Anh liền xin lỗi, ra ngoài nghe điện thoại một chút. Cũng không biết trong điện thoại nói gì, chỉ nghe Trì Dĩ Hằng nhàn nhạt “Ừm” mấy tiếng. Rồi sau đó, liền nói: “Biết rồi, cứ tiến hành theo kế hoạch cũ.”
Cúp máy, vừa quay đầu lại, liền thấy Tô Hân Nhã đứng sau lưng, đang vô cùng đắc ý nhìn anh. Ánh mắt Trì Dĩ Hằng tối lại, không biết cô ta nghe được bao nhiêu rồi. Nhưng vừa rồi bản thân lúc nói chuyện cũng không để lộ điều gì, cũng chẳng sợ cô ta nghe thấy. Chỉ là sau này xảy ra chuyện, người phụ nữ này đừng quá thông minh có thể liên kết mọi chuyện lại là được. Nhưng nhìn cô ta, cũng không phải loại người thông minh, nói ngu xuẩn còn được.
“Cô Tô.” Trì Dĩ Hằng nhàn nhạt gọi.
Tô Hân Nhã cong cong môi nói: “Vừa rồi vội vã cắt ngang không để tôi giải thích việc hiểu lầm lúc chiều, sao thế? Sợ người ta biết chuyện xấu của anh và Cố Niệm à?”
Mặt mày Trì Dĩ Hằng bất động, trên khóe môi nở một nụ cười nhẹ: “Tôi không biết người nhà chúng tôi gặp nhau bên đường, dừng lại nói vài câu, sao lại trở thành chuyện xấu rồi. Vừa rồi không phải ngăn cản cô, chỉ là muốn chừa lại chút thể diện cho cô, không muốn nói ra những lời khắc nghiệt của cô lúc chiều. Không ngờ ngược lại khiến cô hiểu lầm tôi lo lắng cô nói ra chuyện của tôi và Cố Niệm. Tôi và Cố Niệm có thể có chuyện gì chứ? Vậy tôi không cản cô nữa, cô vào trong tiếp tục nói đi, để xem Tô tướng quân và ông nội tôi cảm thấy thế nào?” Dáng vẻ Trì Dĩ Hằng hoàn toàn không để ý.
Tô Hân Nhã bị nghẹn nói không nên lời. Cô cũng biết bản thân dù cho vào trong nói cũng bị cho rằng vô cớ gây rối. Tô tướng quân càng sẽ trách cứ cô.
Trì Dĩ Hằng bước đến một bước, tiến đến gần Tô Hân Nhã. Đợi cô phản ứng lại, khoảng cách với Trì Dĩ Hằng chỉ còn trong gang tấc. Chỉ cần cô cử động nhẹ, đường cong trước ngực sẽ chạm vào người anh. Sắc mặt Tô Hân Nhã chợt thay đổi, muốn lùi ra sau, đột nhiên bị Trì Dĩ Hằng giữ chặt, ngược lại khiến cô trực tiếp tiến sát vào ngực anh, eo bụng kề sát.