Bánh Gạo Nhỏ rất mong chờ, không chỉ đi nhà trẻ, mà còn sau khi tan học cùng đi mua giày mới.
***
Sở Chiêu Dương lái xe đưa Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ đến Tắc Hạ Học Phủ. Tắc Hạ Học Phủ chiếm diện tích cực lớn, lại chia thành bốn khu là nhà trẻ, trường tiểu học, trường trung học và trường phổ thông. Ở đây còn có những học sinh có thành tích học vô cùng xuất sắc, nhưng gia cảnh lại nghèo khó, được chọn vào lớp đặc biệt, miễn giảm tất cả học phí và chi phí sinh hoạt. Ngoài những học sinh này, con cái của các gia đình quyền quý hàng ngày đều có xe của gia đình đưa đón.
Phía trước xe cộ đã nối đuôi rất dài, xa xa đã có thể nhìn thấy cửa lớn khu nhà trẻ của Tắc Hạ Học Phủ. Đứng trước cổng là mấy cô giáo dịu dàng đang đón các em học sinh vào lớp.
Mỗi em học sinh từ trên xe bước xuống đều lễ phép bước đến trước mặt chào giáo viên chủ nhiệm của mình, rồi ngoan ngoãn vào lớp dưới nụ cười hiền hòa của giáo viên chủ nhiệm.
Bánh Gạo Nhỏ ngồi bên phía ghế sát vỉa hè, lúc này đã không đợi được nữa muốn cởi dây an toàn của mình ra, quỳ trên ghế an toàn, hai cánh tay nhỏ dán lên trên cửa sổ, cả khuôn mặt gần như dán chặt lên.
“Ba, khi nào mới có thể vào ạ?” Bánh Gạo Nhỏ không chờ đợi được nữa.
“Sắp rồi.” Xe dừng lại, Sở Chiêu Dương liền quay đầu nhìn một cái, thấy dáng vẻ không ngồi yên này của Bánh Gạo Nhỏ, anh không khỏi nhíu mày, nghiêm khắc nói: “Chú ý ngồi ngay ngắn. Lúc ngồi xe sao có thể ngồi thế chứ? Tuy xe đang dừng lại, nhưng không biết được lúc nào sẽ lại chạy, con như vậy quá nguy hiểm rồi.”
Bánh Gạo Nhỏ vội vã ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn thắt lại dây an toàn, thành thật nhận sai: “Ba, con sai rồi.”
Sở Chiêu Dương cũng không còn cách nào bày ra dáng vẻ nghiêm khắc nữa.
Cố Niệm thấy hầu hết những bạn nhỏ khác được tài xế hoặc bảo mẫu đưa đến, chứ không thấy ba mẹ. Những bạn nhỏ giống như Bánh Gạo Nhỏ đi cùng ba mẹ là rất ít.
Bánh Gạo Nhỏ đột nhiên reo mừng chỉ vào phía cổng trường ở trước qua lớp kính: “Mẹ, mẹ nhìn xem, đó là Hữu Cẩn!”
Cố Niệm nhìn sang, quả nhiên, liền thấy Tề Thừa Chi và Tống Vũ đang đưa Hữu Cẩn xuống xe. Hôm nay cũng là lần đầu tiên Tiểu Hữu Cẩn đi nhà trẻ.
Bánh Gạo Nhỏ có chút sốt ruột, hỏi Sở Chiêu Dương: “Ba, con có thể mở cửa sổ chào hỏi Hữu Cẩn không? Bảo anh ấy đợi con, bọn con cùng vào lớp.”
“Không được, ngồi trên xe mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài, không phải là thói quen tốt.” Sở Chiêu Dương thẳng thừng từ chối, tuyệt đối không thể để Bánh Gạo Nhỏ hình thành thói quen xấu này.
“Ây da, Hữu Cẩn sắp đi mất rồi!” Bánh Gạo Nhỏ sốt ruột nói.
Sở Chiêu Dương vốn muốn nói, dù sao vào lớp cũng có thể gặp nhau, nhưng thấy dáng vẻ nôn nóng này của Bánh Gạo Nhỏ, Sở Chiêu Dương đành nuốt những lời này vào lòng. duỗi tay ấn chiếc kèn bên dưới tay lái.
Xe đưa rước học sinh trước nay đều ngay ngắn có trật tự, cổng trường không cho phép bóp còi. Thế nên, ngoài tiếng xe vận hành ra, nơi này luôn rất yên tĩnh. Hành động đột ngột này của Sở Chiêu Dương đã kích động người trong những chiếc xe khác.
Lập túc, có người hạ kính xe xuống: “Nhấn còi gì chứ? Không biết trước cổng trường không được nhấn còi sao? Muốn tỏ ra đặc biệt à? Không đợi được thì cút cho ông đây!”
Sở Chiêu Dương: “...”
Tiếng còi phía trước cộng thêm tiếng người chửi bới dễ dàng thu hút sự chú ý của Tề Thừa Chi và Tống Vũ.
Hai người nhìn sang, lập tức nhận ra đó là xe của Sở Chiêu Dương. Không chỉ hai người họ, đến cả hiệu trưởng sáng sáng đợi trước cổng Tắc Hạ Học Phủ cùng các lãnh đạo khác cũng nhận ra.