Có lẽ là không tin cô có bản lĩnh đó. Có lẽ là cảm thấy cô đang phô trương thanh thế, nói khoác không biết ngượng. Cũng có thể là tự tin họ có thể một tay che trời
“Được thôi. Chúng tôi sẽ đợi.” Đối phương cười lạnh nói xong, liền phất tay xua đuổi, “Đang bận, đừng đứng đây cản trở chúng tôi làm việc!”
Không chỉ nói thế, còn thô bạo đẩy cô ra sau. Cố Niệm tránh né, không cho hắn va vào, sau đó lập tức phản đòn, nắm lấy cổ tay của đối phương. Đầu ngón tay ấn vào huyệt đạo bên trong cổ tay hắn, cánh tay hắn bẻ cong, cả người không chút sức lực. Sắc mặt người này khẽ biến, há miệng muốn hét đánh cảnh sát, ai ngờ Cố Niệm lại nhanh hơn một bước cao giọng hét to: “Cảnh sát đánh người rồi! Còn có vương pháp hay không? Cảnh sát lại đánh người!”
Cố Niệm ôm Bánh Gạo Nhỏ lùi về phía sau, cắn răng tức giận, ngồi bệt xuống đất, ôm chặt Bánh Gạo Nhỏ trong lòng mình, không để cậu bị đập đầu. Trước kia ở nước M, cô làm việc trong văn phòng thám tử, không tránh khỏi phải đóng vai khi làm nhiệm vụ. Từ phu nhân quyền quý, thiên kim tiểu thư đến người đàn bà chợ búa chua ngoa đanh đá, người làm ăn nhỏ, Cố Niệm đều diễn rất xuất sắc. Không ngờ hôm nay lại phải dùng đến. Mặc dù thời gian dài không sử dụng nhưng cũng không lụt nghề. Vẻ ngoài của Cố Niệm lúc này vừa vặn thích hợp. Bên dưới áo khoác lông dáng dài là quần ngủ, vì quá gấp gáp nên tóc đuôi ngựa đã rối tung. Bộ dạng bây giờ của cô vô cùng nhếch nhác.
Viên cảnh sát kia hoàn toàn không ngờ Cố Niệm sẽ dùng thủ đoạn này, sững người, chỉ tay vào Cố Niệm nói: “Cô đừng ăn nói lung tung!”
Cố Niệm âm thầm véo một cái vào bắp đùi mình, nước mắt lập tức tuôn rơi. Gió bên ngoài thổi lùa vào khiến gò má ửng đỏ, nhưng những chỗ khác lại trắng bệch. Ánh mắt của cô cực kỳ tội nghiệp, ngay lập tức lấy được sự đồng cảm của mọi người xung quanh.
“Anh còn muốn ra tay với tôi sao?” Cố Niệm khóc om sòm, ôm chặt Bánh Gạo Nhỏ, “Tôi chỉ muốn hỏi thăm một chút tình hình của chồng tôi, anh liền ra tay đánh người. Mọi người phân xử xem, còn có vương pháp hay không? Anh là cảnh sát mà, là đầy tớ của nhân dân. Anh không bảo vệ người dân chúng tôi, còn xử oan chồng tôi, ức hiếp mẹ con tôi! Là anh thấy chúng tôi không có người bảo vệ đúng không? Có giỏi anh ở đây đánh chết tôi đi, đánh chết tôi trước mặt mọi người đi! Tôi không tin dùng mạng của tôi còn không đổi lấy được một chữ lý!”
Mặc dù Bánh Gạo Nhỏ nhận được ám thị của Cố Niệm, biết cô đang diễn kịch nhưng lời nói này vẫn đánh vào đáy lòng Bánh Gạo Nhỏ. Vì thế, Bánh Gạo Nhỏ “oa” lên một tiếng bật khóc.
Tình cảnh cực kỳ hỗn loạn. Đám dân thường đến báo án liền chỉ chỉ trỏ trỏ vào tên cảnh sát đó. Cảnh sát và đồng nghiệp của hắn cũng không thể làm gì, chả lẽ đuổi Cố Niệm đi?
Lúc này, có người lấy điện thoại ra quay video và chụp ảnh. Có viên cảnh sát nhìn thấy, lập tức lên tiếng ngăn cản: “Anh làm gì thế? Không được phép chụp!” Nói xong liền muốn đi lên ngăn cản.
Người đó vội vàng lùi lại phía sau, kéo dài giọng nói to: “Sao nào? Anh cũng muốn ra tay với tôi sao? Cảnh sát đánh người! Đánh người rồi!”
Viên cảnh sát kia lập tức không dám cử động, chỉ có thể trợn mắt nhìn.
Sở Chiêu Dương bị đưa vào phòng thẩm vấn, hai viên cảnh sát cùng bốn nhân viên của Cục quản lý Dược đi vào. Tổng cộng có sáu người, ngồi quanh ba góc bàn. Một trong số bốn người của Cục quản lý Dược để báo cáo kiểm tra trước mặt Sở Chiêu Dương, nói: “Đây là báo cáo kiểm tra chúng tôi tiến hành với thuốc của Sở Thiên vận chuyển ra ngoài ngày hôm nay.”
Sở Chiêu Dương không nói chuyện, một viên cảnh sát vỗ mạnh xuống bàn: “Nói chuyện!”
“Trước khi luật sư của tôi đến, tôi sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào.” Sở Chiêu Dương lãnh đạm nói. Thậm chí anh còn không liên lạc với luật sư Hạ vì anh biết Cố Niệm chắc chắn đã gọi rồi.
“Hừ, chuyện này không phải do anh quyết định!” Cảnh sát nói xong, đứng dậy định động thủ. Lúc này có một viên cảnh sát mở cửa tiến vào. Khi mở cửa, âm thanh ồn ào bên ngoài truyền vào trong.
“Tiểu Cao, bên ngoài xảy ra chuyện gì?” Viên cảnh sát vừa nãy suýt nữa động thủ, cất giọng không vui.
Tiểu Cao vừa mới đi vào liếc nhìn Sở Chiêu Dương, nói nhỏ vào bên tai Trịnh sĩ quan cái gì đó. Trịnh sĩ quan mím môi, liếc nhìn Sở Chiêu Dương. Sở Chiêu Dương loáng thoáng nghe thấy giọng của Cố Niệm. Sở Chiêu Dương đã biết mục đích của Cố Niệm. Trong lòng anh khâm phục sự nhanh trí của cô, biết rõ là cô đang diễn kịch nhưng vẫn không nhịn được đau lòng, không muốn nghe, không muốn thấy cô khóc.
Cố Niệm vẫn ngồi trên sàn, trời rét căm căm lại vào lúc sáng sớm, sàn nhà lạnh buốt. Cho dù có áo choàng dài đệm dưới, nhưng cái lạnh của sàn gạch vẫn xuyên qua. Cố Niệm ôm Bánh Gạo Nhỏ vào lòng bảo vệ cậu bé, còn bản thân vẫn duy trì tư thế đáng thương, khi máy ảnh lia đến còn cúi đầu, lợi dụng mái tóc dài che đi gương mặt mình, vùi mặt Bánh Gạo Nhỏ vào trong lòng mình.
“Cô mau đứng lên. Cô đang gây trở ngại cho cảnh sát thi hành công vụ!” Một viên cảnh sát tiến đến, muốn kéo Cố Niệm. Nhưng tay còn chưa chạm vào cô thì đã nghe một tiếng hét giận dữ: “Cậu làm cái gì thế! Không được phép đụng vào con bé!”