“Đừng có xem em là trẻ con.” Cố Niệm bĩu môi nói. Dáng vẻ của Sở Chiêu Dương giống như đang đối xử với Bánh Gạo Nhỏ.
Sở Chiêu Dương nhéo đôi môi của cô: “Em nghĩ xem. Em hiện giờ có giống trẻ con không? Anh đang xem em là con gái để nuôi dưỡng đây.”
Cố Niệm: “...”
Cố Niệm ngoan ngoãn ngồi đợi Sở Chiêu Dương đi chuẩn bị nước cho cô tắm. Nhưng nhìn dáng vẻ của cô, Sở Chiêu Dương thật sự không yên tâm, sợ cô sẽ ngủ quên trong bồn. Được thôi, thật ra Sở Chiêu Dương đang tìm lý do để tắm cùng cô mà thôi!
Cố Niệm đương nhiên sẽ có ý phản đối, nhưng Sở Chiêu Dương lại mặt dày cởi toàn bộ quần áo rồi bước vào. Trước khi Cố Niệm phản đối, anh đã bước vào trong bồn tắm, “Sợ em uống say sẽ ngủ quên trong này.”
Cố Niệm: “...”
Cô hiện giờ đã tỉnh rượu rồi.
Sở Chiêu Dương chỉnh nước nóng lên, rồi thử độ nóng cho Cố Niệm. Không lâu sau, bờ vai nổi lên mặt nước của Cố Niệm biến thành màu đỏ. Sở Chiêu Dương vốn không không có ý tốt lành gì, lúc này nhìn thấy, liền không nhịn được mà tiến lại gần.
“Vận động một chút cho đổ mồ hôi, có thể phòng trừ cảm lạnh.” Sở Chiêu Dương đột nhiên nói như thế.
Cố Niệm còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh trực tiếp ôm vào lòng. Khi Cố Niệm đang bị anh dằn vặt đến đổ mồ hôi, trong lòng không kiềm được mà nghĩ, đây là vận động mà anh nói sao?
Sở Chiêu Dương dỗ dành: “Hai ta khó khăn lắm mới được ở một mình, cơ hội thế này không biết khi nào mới có được.”
Lần này Sở Chiêu Dương tiền trảm hậu tấu, bỏ lại Bánh Gạo Nhỏ không hề báo trước. Bánh Gạo Nhỏ ở đó vẫn còn chưa biết gì, trước khi đi ngủ vẫn còn nhớ tới việc ba mẹ tại sao vẫn chưa về. Ngày mai đi đón cậu nhóc, nhất định cậu sẽ không vui. Với tính cách của Bánh Gạo Nhỏ, trải qua chuyện lần này, sau này cậu nhất định sẽ để ý hai người họ rất kỹ. Vậy nên sau này muốn như vậy sẽ không hề dễ dàng.
***
Sáng sớm, Sở Chiêu Dương tinh thần sảng khoái thức dậy, Cố Niệm vẫn còn ngủ. Hôm nay là thứ bảy, Cố Niệm không cần đi làm. Sở Chiêu Dương đã sớm báo với Hà Hạo Nhiên, nếu không phải chuyện bắt buộc anh phải ra mặt giải quyết thì đừng làm phiền anh. Anh muốn có một khoảng thời gian riêng tư, không bị ai quấy rầy để ở bên cạnh Cố Niệm. Dù hôm nay phải về nhà cũ đón Bánh Gạo Nhỏ, nhưng thời gian ít ỏi còn lại này phải trân trọng thật tốt. Khi nào Cố Niệm thức dậy thì họ sẽ trở về. Dù sao Sở Chiêu Dương cũng không vội, vẫn muốn Cố Niệm ngủ thêm một chút. Nhìn cô ngủ ở nơi không bị ai quấy rầy, trong lòng anh cũng rất vui.
Sở Chiêu Dương ngồi dậy mặc quần áo, đi đến cạnh cửa sổ, giơ tay vén màn cửa sổ ra một chút, nhìn ra bên ngoài đã bị phủ đầy tuyết trắng. Cố Niệm thức dậy nhìn thấy, nhất định sẽ rất hào hứng.
Sau khi Sở Chiêu Dương thu dọn xong, anh đứng dậy đi vào nhà bếp. Hôm qua khiêu chiến gà nướng, tuy Cố Niệm phải chỉ dẫn rất nhiều nhưng anh cũng coi như có chút kinh nghiệm rồi. Sau khi thử qua, phát hiện chuyện này cũng không khó lắm. Vì thế anh mở điện thoại bắt đầu tìm cách làm thức ăn sáng.
Lúc Cố Niệm thức dậy thường có thói quen sờ tay sang bên cạnh. Đầu óc cô chưa hoàn toàn tỉnh táo, nghĩ rằng đây là Lan Viên, quên mất mình đang ở trong biệt thự nghỉ dưỡng. Cố Niệm quấn chăn lăn qua chỗ Sở Chiêu Dương từng nằm, hưởng thụ hơi ấm anh để lại, cọ mặt lên gối anh rồi mới mở mắt ngồi dậy. Cố Niệm không thể tưởng tượng, nếu có một ngày không nghe thấy hơi thở của Sở Chiêu Dương sẽ khó chịu đến nhường nào. Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Cố Niệm không quan tâm gì nữa, vội vàng thay quần áo, nhanh chóng thu dọn rồi chạy xuống lầu. Sự ngạc nhiên mà trước đó Sở Chiêu Dương để lại cho cô, khung cảnh bên ngoài mà anh muốn cô tự mở cửa sổ ra nhìn thấy, Cố Niệm cơ bản không quan tâm. Lúc này cô chỉ muốn sà vào lòng anh.
Cô nhanh chóng xuống lầu, đến cả dép cũng không mang. Cô đến phòng khách, nghe thấy trong nhà bếp truyền đến âm thanh bận rộn. Có tiếng máy hút mùi, còn có tiếng nồi va chạm vào nhau.