Lúc Sở Chiêu Dương hỏi Cố Niệm muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật, Cố Niệm không chọn những hải đảo lãng mạn mà đại đa số các cặp vợ chồng mới cưới khác lựa chọn, ngược lại lại muốn đến một đất nước đất chật người đông. Cố Niệm nói cô muốn đi ngắm những thành phố cổ. Thành phố cổ không chỉ nước Y mới có, nhưng cô chỉ thích kiểu kiến trúc ở nước Y. Hơn nữa, đây là còn là một trong số ít các quốc gia còn lưu giữ hoàng tộc, Cố Niệm rất hứng thú.
Họ ở lại thủ đô của nước Y ba ngày, sau đó tạm biệt đô thị chật chội náo nhiệt, đến với vùng nông thôn nhàn nhã thoải mái hơn. Cố Niệm rất thích những khu nông thôn hoang dã này, cỏ xanh tít tắp dường như có thể kéo dài đến tận chân trời, nối liền với bầu trời xanh mây trắng tuyệt đẹp. Đi rất lâu mới nhìn thấy vài căn biệt thự mang đậm màu sắc dân dã, to hơn những căn biệt thự trong thành phố rất nhiều. Trước cửa là một nông trường, nuôi bò dê, sau nhà có một chuồng ngựa, mấy chú ngựa ở trong chuồng dáng vẻ thong dong vẫy đuôi, cúi đầu gặm cỏ. Nếu có thể, Cố Niệm cũng rất muốn có thể sống ở nơi như vậy.
Sở Chiêu Dương đã cho người liên hệ một lữ quán mang đậm nét đặc trưng bản xứ nơi đây, nằm trong chính nông trường này. Lữ quán kiểu gia đình vốn không lớn, thoạt nhìn cũng chỉ giống những ngôi nhà của nông dân ở đây. Ngoài gian nhà chính thì chỉ có ba căn biệt thự xếp liền kề.
Vì hưởng tuần trăng mật nên Sở Chiêu Dương không muốn bị người khác làm phiền, thế nên đã thuê một căn riêng biệt, không ở cùng những người khách khác. Gian nhà chính có ba tầng, kiến trúc bằng đá, giống như một tòa thành thu nhỏ vậy, có một chút phong cách của thế kỷ 18. Vừa ra cửa là có thể nhìn thấy bãi cỏ xanh mướt cùng với đàn bò dê, những chú chó chăn dê trên bãi cỏ cần cù chăm chỉ chấp hành công việc của nó. Cố Niệm nhìn thấy liền có chút nhớ đến Cà Ri ở nhà.
Sở Chiêu Dương chọn nơi này vì ở đây ngoài việc có thể trải nghiệm thú vui thôn quê kiểu Âu một chút, một lý do khác là vì ở gần đây còn có một pháo đài cổ. Pháo đài thuộc quyền sở hữu của một vị bá tước nào đó, mỗi năm đều sẽ đến đây nghỉ ngơi, ngoài ra mỗi năm sẽ mở cửa một tháng cho du khách đến thăm, nhưng rất khó đặt được phòng. Địa điểm hưởng tuần trăng mật của họ trước lễ cưới không lâu mới quyết định, nhưng Sở Chiêu Dương nghe tin này, vẫn phái người trực tiếp đến thương lượng với bên pháo đài, thậm chí không tiếc thông qua phương diện bộ ngoại giao, trực tiếp liên hệ với vị bá tước nọ, mới có thể chen được một vị trí trong danh sách. Chỉ có điều thời gian vào ở vẫn chưa đến, họ ở tạm tại nông trường này trước, đợi qua hai ngày nữa mới sang phía pháo đài đó.
Cố Niệm và Sở Chiêu Dương tuy thích yên tĩnh, nhưng cũng không đến mức không qua lại với ai. Họ sống ở biệt thự trong nông trại, sau khi làm quen với mấy lữ khách cũng đến đây chơi, có lúc cũng tụ tập ở gian nhà chính cùng dùng bữa. Sáng hôm nay, bọn họ đều tụ tập trong phòng ăn của gian nhà chính, quây quần bên một bàn ăn dài.
“Nghe chủ nhân của căn nhà này nói, trên ngọn đồi cách đây không xa có một khu di chỉ thành phố thời trung cổ, năm xưa vì chiến loạn, thành phố sớm đã bị hủy diệt, chỉ còn lại một vài vách tường đổ nát, nhưng mang lại một cảm giác rất cổ kính, giống như đặt chân vào chiến trường cổ vậy.” Một Hoa kiều đến từ nước M nói.
“Lát nữa chúng tôi định qua đó xem, hai người có muốn đi cùng không? Nếu đi thì chúng ta đi chung.” Henry, một du khách khác cũng nói.
Sở Chiêu Dương không tỏ thái độ gì, nhìn sang Cố Niệm, xem ý kiến của cô. Cố Niệm đối với những thứ mang đậm màu sắc lịch sử và thời gian lắng đọng như thế, đều mang một cảm giác hiếu kỳ mãnh liệt. Cô nghĩ, nếu không phải vì sự tôn sùng từ nhỏ của cô đối với ba mình nên mới chọn làm một cảnh sát, rất có thể cô đã đi học khảo cổ rồi.
Không cần Cố Niệm trả lời, chỉ nhìn sự lấp lánh trong mắt cô, Sở Chiêu Dương cũng đã biết câu trả lời của Cố Niệm. Thế nên anh gật đầu nói: “Được.”
Ngọn đồi vốn không cao, di chỉ thành cổ cũng là một di tích cổ khá nổi tiếng nên thường xuyên có du khách đến tham quan. Nhưng vì dân số nước Y không nhiều, cho dù du khách có đi lại nhiều đi nữa cũng không giống như những khu du lịch trong nước, vừa nhìn đã thấy toàn người là người, chụp một bức ảnh, trong ảnh cũng toàn là những bóng người xa lạ.
Hai bên thảo nguyên như một tấm thảm trải dài, con đường dưới chân lúc lên lúc xuống vừa gập ghềnh vừa bằng phẳng. Di chỉ thành cổ nằm ở đỉnh cao nhất của ngọn đồi, ở lưng chừng núi có chỗ có thể dừng xe. Ngọn đồi này được bảo vệ rất tốt, ban đầu lúc phát hiện di chỉ thành cổ, có người nhắc đến, nếu đã có thành cổ, gần đó chắc chắn sẽ có di chỉ thành cổ. Nơi này vào thời trung cổ cũng được xem như một thái ấp tương đối đông người. Quả nhiên, sâu trong lòng đất xung quanh thành cổ đã đào được di tích của dân cư trước đây.