Cũng bắt đầu từ chuyện của cậu bé đó, Trì Dĩ Hằng thu phần lương thiện và đồng cảm trong tim mình lại, bắt đầu lần lượt đào thải, tiêu diệt từng người từng người một trong số bọn trẻ đó. Cuối cùng, ngoài hắn ra, những đứa trẻ khác không một ai còn sống. Vì yêu cầu của Trì Hành Đoan là kẻ thất bại sẽ phải chết. Trì Hành Đoan dùng cách này để tuyển chọn người kế thừa, dù sao cũng không phải huyết mạch của ông ta, vốn không thể trở thành nhược điểm của ông ta. Dù cho bị người khác bắt, cũng có thể không chút do dự mà vứt bỏ. Ngược lại cũng thế. Không có tình cha con, nếu có người lấy Trì Hành Đoan ra uy hiếp Trì Dĩ Hằng, hắn cũng có thể không chút do dự vứt bỏ Trì Hành Đoan.
Trong lòng Trì Dĩ Hằng vừa khóc vừa cười, hắn vốn cho rằng nhân tính của bản thân sớm đã bị Trì Hành Đoan mài mòn hết rồi. Nhưng không ngờ vì sự xuất hiện của Cố Niệm, hắn cảm thấy bản thân hình như vẫn là một con người. Nhưng đồng thời hắn cũng biết Trì Hành Đoan sẽ không cho phép chuyện này xảy ra. Thế nên hắn cố gắng che đậy, giấu giếm. Nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Trì Hành Đoan lại bắt Cố Niệm đến đây. Phàm những người rơi vào tay Trì Hành Đoan, đều không có ai sống sót. Trong lòng Trì Dĩ Hằng thắt lại, nhưng ở trước mặt Trì Hành Đoan lại không dám có mảy may biểu lộ nào. Từ khi nhận được thư của Trì Hành Đoan, nói Cố Niệm đang nằm trong tay ông ta, hắn đã hận không thể lập tức bay đến đây.
Nhưng hắn biết, không được!
Nếu đến quá nhanh, sẽ khiến Trì Hành Đoan đoán được tầm quan trọng của Cố Niệm trong lòng hắn. Không chỉ không cứu được Cố Niệm, ngược lại còn hại cô. Nhưng nếu đến quá muộn... Hắn sợ bản thân đến quá muộn thì sẽ không cứu được Cố Niệm nữa. Nhưng chút tâm tư này của hắn vẫn không thể giấu nổi Trì Hành Đoan.
Có lẽ vì muốn thăm dò, cuối cùng Trì Hành Đoan cũng mở miệng: “Cố ý chọn thời gian này trở về, thế nào? Muốn để ta cảm thấy Cố Niệm trong lòng con vốn không quan trọng, sau đó thả cô ta ra sao?”
Trì Dĩ Hằng không nói gì, trên mặt cũng không dám để lộ bất kỳ biểu cảm gì.
“Hôm nay ta cho con một sự lựa chọn.” Trì Hành Đoan nói.
Trì Dĩ Hằng có một dự cảm bất an.
“Muốn trở thành thủ lĩnh đạt chuẩn của tổ chức R thì không được có bất kỳ nhược điểm gì. Con đã xem trọng Cố Niệm như thế, vậy thì cô ta tuyệt đối không thể trở thành nhược điểm của con nữa.”
Trì Dĩ Hằng kiềm chế sự thôi thúc từ nắm đấm của mình, bình tĩnh hỏi: “Ý của ba là?”
“Giết Cố Niệm!” Trì Hành Đoan nói, đưa một khẩu súng ra.
Trì Dĩ Hằng cho dù đã rất kiềm chế, nhưng nghe thấy câu này thì cũng không giấu nổi sự kinh ngạc. Tuy hắn biết rơi vào tay Trì Hành Đoan thì mạng của Cố Niệm sợ rằng khó đảm bảo, nhưng khi chính tai nghe Trì Hành Đoan nói ra, trái tim Trì Dĩ Hằng vẫn đập liên hồi.
“Cũng giống như năm xưa ta đã chính tay giết chết vợ con ta vậy.” Bây giờ nhắc đến, sắc mặt Trì Hành Đoan vẫn không biến sắc, dường như đó là một chuyện hoàn toàn không liên quan đến ông ta vậy.
“Chính tay con giết Cố Niệm, cắt đứt nhược điểm của con.” Trì Hành Đoan lại đẩy cây súng về trước một chút, “Chính tay cắt đứt nhược điểm của mình, sau này con mới mạnh mẽ hơn.”
“Đương nhiên dù cho con không ra tay giết Cố Niệm, nếu ta đã bắt cô ta về thì không có lý nào thả cô ta ra, cô ta vẫn phải chết.” Trì Hành Đoan cười lạnh nói, “Người bị Trì Hành Đoan ta đích thân bắt về, nếu vẫn còn sống rời khỏi đây, chắc người ngoài nghe thấy sẽ cười mất.”
Trì Dĩ Hằng cắn chặt răng, Trì Hành Đoan đâu cho hắn lựa chọn gì. Bất luận hắn chọn thế nào, Cố Niệm cũng phải chết! Chỉ là chết trong tay hắn hay trong tay người khác thôi. Chết trong tay người khác, có lẽ trong lòng hắn không cần chịu giày vò lớn như thế. Nhưng hắn cũng sẽ mất hết tất cả của hiện tại. Không có tổ chức R thì hắn chẳng là gì cả. Một thiếu chủ thất thế của tổ chức R sao có thể có mạng sống tiếp chứ?
Cố Niệm không thể sống. Và hắn cũng không thể sống tiếp. Muốn sống tiếp thì phải ở mãi địa vị hiện tại không đổi, tức là phải chính tay giết Cố Niệm. Mà dù ngồi lên vị trí thiếu chủ của tổ chức R, nhưng trước nay những ám sát mà hắn phải đối mặt cũng không hề ít.
Trì Dĩ Hằng rũ mắt, so đo hồi lâu, lại nghe thấy Trì Hành Đoan nói: “Con phải nhanh chóng đưa ra quyết định, lúc này e rằng cô ta đã trúng thuốc, mất tự chủ rồi. Muộn hơn chút nữa thì cô ta không thể tự trút bỏ, bản thân cũng sẽ bị dồn đến cái chết.”
Trì Dĩ Hằng đột nhiên quay sang trừng mắt nhìn Trì Hành Đoan. Chuyện này thắn tuyệt đối sẽ không làm và cũng không dám làm. Phản ứng này của Trì Dĩ Hằng càng khiến Trì Hành Đoan kiên quyết với quyết định của mình. Một Cố Niệm đã có thể khiến Trì Dĩ Hằng nhiều lần thất thái, sau này nếu do Trì Dĩ Hằng tiếp quản tổ chức R, kẻ thù của tổ chức R không hề ít, Trì Dĩ Hằng sao có thể duy trì lí trí chứ? Trì Hành Đoan càng thêm quả quyết, Cố Niệm tuyệt đối không thể giữ lại.
“Cũng đừng trách người làm ba như ta không suy nghĩ cho con.” Trì Hành Đoan lại nói, “Dù sao bây giờ cô ta cũng đã trúng thuốc, con có thể khiến cô ta trở thành người phụ nữ của con. Nhưng sau khi xong việc, vẫn phải một phát giết chết cô ta. Bất luận thế nào cũng xem như con từng có được Cố Niệm, không còn gì hối tiếc.”
Trì Hành Đoan dừng lại một chút, nói: “Đây cũng xem như một chút bù đắp ta dành cho con.”
Trì Hành Đoan vỗ vỗ vào vai Trì Dĩ Hằng, dáng vẻ cứ như một người cha hiền, như thể ông ta đã cho Trì Dĩ Hằng một tình thương vô cùng lớn lao vậy.
Trên gương mặt Trì Dĩ Hằng đang giằng xé dữ dội, Trì Hành Đoan lại nói: “Mau đưa ra quyết định đi, thiếu chủ của tổ chức R mà lại do dự như vậy, bảo ta sao có thể yên tâm giao chức vị này lại cho con chứ? Đều tại con quá lâu rồi không ở bên cạnh ta nên mới biến thành bộ dạng này đấy!”