Suy nghĩ trong lòng Trì Dĩ Hằng không ngừng thay đổi. Nếu lúc này hắn không đi, Cố Niệm cũng sẽ bị thuốc giết chết. Không phải chết trong tay hắn, nhưng kết quả vẫn không đổi, hắn vẫn sẽ bị loại khỏi chức vị thiếu chủ của tổ chức R. Trì Hành Đoan không lên tiếng nhắc nhở hắn nữa, nhưng Trì Dĩ Hằng lại phân tích vô cùng rõ ràng. Hắn cắn chặt răng, đón lấy khẩu súng trong tay Trì Hành Đoan.
Trì Hành Đoan hài lòng bật cười: “Đây mới là con trai ta, mới là người thừa kế đạt chuẩn của tổ chức R.”
Trì Dĩ Hằng cười nhẹ một tiếng, “Đúng vậy.”
Sau đó hắn đột nhiên chĩa súng ngắm thẳng vào Trì Hành Đoan. Sắc mặt Trì Hành Đoan chợt thay đổi, đột nhiên âm trầm, lạnh giọng nói: “Con muốn làm gì?”
“Ba, ba thân là thủ lĩnh của tổ chức R, không thể có nhược điểm, con cũng đồng ý.” Trì Dĩ Hằng chậm rì rì nói, “Nhưng ba biết nhược điểm lớn nhất của con là gì không?”
Ánh mắt Trì Hành Đoan càng nham hiểm hơn. Cho dù bị Trì Dĩ Hằng cầm súng uy hiếp, ông ta vẫn không chút hoảng loạn. Đúng vậy, xung quanh đây đều là người của ông ta, cho dù Trì Dĩ Hằng chĩa súng vào ông ta thì đã sao? Trì Dĩ Hằng không dám động vào ông ta. Giết ông ta, bản thân Trì Dĩ Hằng cũng không thoát được. Không thấy lúc Trì Dĩ Hằng giơ súng ngắm vào ông ta, vệ sĩ xung quanh cũng đã lấy hết súng ra ngắm vào Trì Dĩ Hằng hay sao?
Nhưng Trì Dĩ Hằng lại dường như không nhìn thấy những khẩu súng bốn phương tám hướng đang chĩa vào mình, chỉ nhìn chằm chằm Trì Hành Đoan, nói: “Nhược điểm lớn nhất của con không phải Cố Niệm, không phải ai khác, mà là ba. Chỉ cần ba còn sống một ngày, con sẽ không thể có tư tưởng riêng của mình, không thể có chủ trương riêng của mình. Trước sau đều phải nghe lời ba, ba bảo con làm gì con sẽ phải làm cái đó. Cho dù ba bảo con phải giết người phụ nữ con yêu nhất con cũng phải giết, đến cả chuyện riêng của bản thân cũng không làm chủ được. Con đã quá chán việc cứ phải sống dưới cái bóng của ba rồi, một người làm việc bị trói tay trói chân sao có thể làm thiếu chủ của tổ chức R chứ, ba nói có phải không?”
Trì Dĩ Hằng cười châm biến, “Nhưng con không phải súc sinh như ba, có thể mặt không biến sắc chính tay giết vợ con mình. Đây không phải không có nhược điểm, mà chỉ đang viện lý do cho việc giết vợ con mình mà thôi, chỉ để khiến trong lòng ba dễ chịu mà thôi.”
Hai mắt Trì Hành Đoan đột nhiên tràn đầy tơ máu, giống như một con rắn độc nhìn chằm chằm vào Trì Dĩ Hằng.
Một lúc lâu sau, ông ta cắn răng nói: “Thế nên mày muốn giết tao?”
“Đúng vậy.” Trì Dĩ Hằng nói một cách nhẹ nhàng.
“Hahahahahahahahahahahahaha!” Trì Hành Đoan đột nhiên cười lớn, như châm biếm, như an ủi. Nếu người bình thường nghe thấy, chắc đều sẽ cảm thấy ông ta là một gã thần kinh.
Trì Dĩ Hằng không nói gì, chỉ cầm súng ngắm vào giữa ấn đường của Trì Hành Đoan. Trì Hành Đoan thu lại nụ cười tùy tiện của mình, giơ tay lên, chỉ chỉ sang xung quanh: “Mày phải nhìn cho rõ, ở đây đều là người của tao.”
“Vẫn là ba nên xem kỹ lại một chút.” Trì Dĩ Hằng châm biếm nói.
Trì Hành Đoan quét mắt sang, giật mình phát giác, những vệ sĩ vốn cầm súng ngắm vào Trì Dĩ Hằng, giờ lại đồng loạt chĩa họng súng về phía ông ta. Trì Hành Đoan lúc này mới có chút kinh ngạc nhìn sang Trì Dĩ Hằng, những người này từ khi nào đã trở thành người của hắn chứ?
“Hahahahaha!” Trì Hành Đoan lại một lần nữa cười to. Ông ta là một kẻ điên, bằng không sao có thể tự tay bắn chết vợ con mình chứ?
“Được, được, được lắm, không hổ là đứa con nuôi xuất sắc nhất mà ta bồi dưỡng. Năm xưa có thể hãm hại bạn thân tốt nhất đến chết, sau đó lại lần lượt giết chết tất cả đối thủ cạnh tranh khác.” Trì Hành Đoan nói, dáng vẻ như đang an ủi, vô cùng vui vẻ vậy, chẳng có chút gì là dáng vẻ sợ chết cả.
Nhưng ông ta thật sự không sợ sao? Ông ta cũng là người, cũng sợ chết. Đặc biệt khi quyền lực càng lớn thì ông ta lại càng lo sợ. Thế nên ông ta muốn làm loạn tâm trí của Trì Dĩ Hằng. Ông ta biết, cậu bé chết năm xưa vẫn tồn tại trong lòng Trì Dĩ Hằng. Phần ký ức đó là cây gai không nhổ ra được, cũng không quên được.
Quả nhiên, trong ánh mắt Trì Dĩ Hằng thoáng lên sự mất tập trung. Trì Hành Đoan vừa định hành động, đột nhiên một tiếng “Đùng” chói tai vang lên. Trì Hành Đoan vẫn mở to mắt, nhìn gương mặt Trì Dĩ Hằng càng ngày càng mơ hồ, ngã ra sau.
Sao lại thế?
Trì Dĩ Hằng lại có thể không bị ảnh hưởng chút nào. Vừa rồi rõ ràng sắc mặt của nó đã thay đổi, nhưng chớp mắt lại nổ súng. Trì Hành Đoan cảm thấy thật mỉa mai. Hôm nay rõ ràng là ngày muốn lấy mạng của Cố Niệm, không ngờ lại là ngày bản thân mất mạng. Trì Hành Đoan nằm mơ cũng không ngờ rằng bản thân lại chết như thế này. Thân là thủ lĩnh của tổ chức R, trên tay không biết đã dính bao nhiêu máu. Những chuyện tổ chức R làm đều là những chuyện người người oán trách. Thế nên Trì Hành Đoan cũng tự hiểu, ngồi lên vị trí này thì đừng nghĩ sẽ được chết yên lành. Nhưng ông ta không ngờ rằng bản thân lại chết trên tay đứa con nuôi do chính tay mình bồi dưỡng.
Trì Hành Đoan nằm trên thảm trải sàn, ấn đường bị đạn xuyên qua một lỗ, lúc đại não vẫn chưa lập tức chết đi, trong đầu ông ta tự châm biếm mình như thế. Nhưng chẳng bao lâu sau, ông ta đã chẳng thể suy nghĩ gì được nữa.