Sau đó ông chủ liền đích thân xin lỗi khách hàng, miễn phí mọi hóa đơn rồi lại cúi người mời khách ra về. Nhà hàng vốn dĩ không hề rộng lớn bỗng nhiên trở nên trống rỗng. Ông chủ cũng không biết đã đi từ lúc nào. Ngay cả âm nhạc phát trong nhà hàng cũng bị tắt.
Phó Dẫn Tu đứng ở một bên, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo. Minh Ngữ Đồng đột nhiên cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, đau thắt lại. Sắc mặt cô ngày càng trắng bệch, nĩa trong tay đã đặt xuống từ lâu. Cô ngẩng đầu lên, phát hiện Phó Dẫn Tu căn bản không hề nhìn cô.
Đôi mắt đen sâu thẳm lạnh nhạt liếc nhìn Tiểu Cảnh Thời: “Còn học được cách trốn học?”
“Con đi tìm tình yêu đích thực.” Tiểu Cảnh Thời nghiêm túc nói.
Minh Ngữ Đồng: “...”
Tiểu Cảnh Thời thẳng lưng nói với Phó Dẫn Tu: “Đồng Đồng đã đồng ý lời tỏ tình của con. Hôm nay là lần đầu tiên chúng con hẹn hò. Ba, ba đừng đến phá đám. Ăn xong con sẽ quay về trường.”
Phó Dẫn Tu sầm mặt đi đến bên cạnh Tiểu Cảnh Thời, kéo ghế bên cạnh ngồi xuống. Còn Giáp vệ thì đứng bên tường của nhà hàng, cả không gian bỗng nhiên tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, khiến cho người ta căng thẳng.
“Con còn nhỏ, đừng bị những lời ngon ngọt lừa gạt. Có những người phụ nữ chuyên môn làm những chuyện xấu lừa gạt tình cảm của người khác.” Phó Dẫn Tu lạnh lùng nói.
Minh Ngữ Đồng đột nhiên nắm chặt nĩa, tư thế giống như muốn cầm nĩa đâm chết anh.
Phó Dẫn Tu khinh thường lạnh lùng nhếch mép, đột nhiên nói: “Cô Minh.”
Minh Ngữ Đồng nhìn về phía anh. Từ lúc anh ngồi xuống phía đối diện chếch cô một chút, cô liền bị áp lực của anh ép cho không ngẩng đầu lên được. Nhưng bây giờ khi nhìn qua, Minh Ngữ Đồng nghĩ chi bằng không nhìn. Vẻ mặt lạnh lùng khinh thường chế giễu của anh giống như cô là thứ đồ bẩn thỉu gì đó.
“Anh Phó có gì chỉ bảo?” Minh Ngữ Đồng nhướn mày, mỉa mai đáp lại.
“Cách Cảnh Thời xa một chút. Tôi không muốn nhìn thấy cô và thằng bé bên nhau một lần nữa.” Phó Dẫn Tu lạnh giọng nói.
“Dựa vào đâu chứ?” Minh Ngữ Đồng hừ lạnh một tiếng.
“Dựa vào Cảnh Thời là một đứa bé. Nó không biết cô giả dối thế nào.” Đôi môi mỏng gợi cảm của anh khẽ hé mở, lời nói ra giống như con dao, từng chữ từng câu đâm vào trong tim Minh Ngữ Đồng.
“Tôi không muốn nó cho rằng cô tốt với nó, sau đó bị cô làm cho tổn thương sâu sắc.”
“Ba, là con chủ động tìm Đồng Đồng.” Tiểu Cảnh Thời ở bên cạnh nói.
Phó Dẫn Tu lạnh lùng liếc nhìn cậu bé, “Quay về ba sẽ tính sổ với con.”
Minh Ngữ Đồng lề mề đứng dậy, chân đụng vào ghế, tiếng ma sát giữa chân ghế và mặt sàn vang lên chói tai.
Đây là chuyện bình thường tuyệt đối không thể xảy ra. Phép lịch sự của Minh Ngữ Đồng giống như đã khắc vào xương tủy, từng cử chỉ hành động, từng câu từng chữ đều tao nhã tự nhiên. Lúc này, hiếm khi cô thất lễ.
Xem ý của câu nói của Phó Dẫn Tu với Tiểu Cảnh Thời, cho dù là có chuyện gì, về nhà hai cha con sẽ từ từ tính toán rành mạch với nhau sao?
Đó mới là người một nhà.
Còn cô hoàn toàn là người ngoài.
Minh Ngữ Đồng cảm thấy hơi lạnh, cánh tay che dưới lớp áo sơ mi nổi cả da gà.
“Cảnh Thời, cô không thể đưa con về trường được rồi. Xin lỗi con nhé.” Khi Minh Ngữ Đồng nói chuyện với Tiểu Cảnh Thời, giọng nói vẫn dịu dàng, “Cô phải đi trước đây. Lần sau… lần sau cô lại đến thăm con.”
“Không có lần sau.” Phó Dẫn Tu lạnh giọng nói.
Minh Ngữ Đồng cắn răng, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn anh, ánh mắt dừng vào khoảng không phía sau lưng anh, “Xin lỗi đã làm ô nhiễm bầu không khí hô hấp trước mặt anh. Tôi không thể đảm bảo sau này không xuất hiện trước mặt Cảnh Thời. Nhưng tôi có thể đảm bảo tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt anh. Nếu anh Phó đã chướng mắt với tôi như vậy, sau này tôi sẽ tránh đi là được.”
Nói xong, cô vừa xin lỗi vừa lưu luyến liếc nhìn Tiểu Cảnh Thời. Sau lần này gặp mặt, quay về sợ rằng Phó Dẫn Tu sẽ trông coi Tiểu Cảnh Thời nghiêm ngặt. Cô không biết khi nào mới có thể có cơ hội gặp lại cậu bé. Cô vẫn chưa ở bên cậu bé đủ.
Minh Ngữ Đồng nuốt xuống sự chua xót cổ họng, bước ra cửa. Nhưng không ngờ Giáp vệ canh giữ ở cửa lại chặn đường cô rời đi.
Ép người quá đáng!
Không muốn nhìn thấy cô, nhưng bây giờ lại không thả cho cô đi, thế là sao chứ?
Minh Ngữ Đồng tức giận xoay người, còn chưa kịp chất vấn Phó Dẫn Tu thì Tiểu Cảnh Thời đã giống như mũi tên nhào đến, trực tiếp ôm lấy chân cô.
“Đồng Đồng đã nói đưa con về trường rồi mà.” Tiểu Cảnh Thời ngước mắt lên nói, “Con còn muốn giới thiệu cô với giáo viên của con nữa.”
Minh Ngữ Đồng: “...”
Giới thiệu cô với giáo viên của cậu bé để làm gì?
“Đương nhiên là để cho giáo viên và bạn học đều biết con có bạn gái rồi.” Khi Tiểu Cảnh Thời nói ra câu này, vẻ mặt kiêu ngạo giống như cậu đã làm được một chuyện cực kỳ ghê gớm.
Minh Ngữ Đồng: “...”
Cô rất muốn đưa Cảnh Thời về trường. Thậm chí, cô nguyện ý nắm lấy mọi cơ hội có thể ở bên Cảnh Thời. Nhưng mà Phó Dẫn Tu sẽ không cho phép.
Minh Ngữ Đồng nhìn Phó Dẫn Tu, mang theo sự mỉa mai và thách thức. Phó Dẫn Tu nén cơn giận, người phụ nữ này, nếu là bảy năm trước chắc chắn không dám nhìn anh như vậy. Bây giờ to gan lớn mật lắm rồi!
Anh đột nhiên sải bước về phía trước, khí thế khiếp người từng bước áp sát. Minh Ngữ Đồng bắt đầu căng thẳng, song trên mặt vẫn cứng rắn chống đối, không lộ ra sự sợ hãi.
Với Phó Dẫn Tu, dáng vẻ này thực sự không coi anh ra gì.
Phó Dẫn Tu nhếch mép, cắm lấy cổ áo của Tiểu Cảnh Thời, kéo cậu bé ra khỏi chân của Minh Ngữ Đồng, xoay tay một cái ném cậu bé cho Giáp vệ ở bên cạnh.
“Đem nó về trường.” Phó Dẫn Tu lạnh lùng nói.
Tiểu Cảnh Thời lập tức phản ứng, bị Giáp vệ ôm trong lòng, đôi chân không cam lòng đạp lung tung trong không khí.