Tiểu Cảnh Thời không nhịn được thở dài một tiếng: “Đồng Đồng tốt quá đi!”
Cậu làm bài tập xong thì nghe thấy giọng nói của thím Hoắc ở dưới lầu. Tiểu Cảnh Thời còn không kịp cất vở bài tập, liền tụt xuống ghế, nhẹ nhàng mở cửa nghe ngóng động tĩnh dưới lầu.
Quả nhiên là ba cậu đã về.
Tiểu Cảnh Thời lập tức chạy xuống dưới lầu: “Ba!”
Phó Dẫn Tu lạnh nhạt đáp lại một tiếng rồi đi về phòng ngủ thay quần áo. Tiểu Cảnh Thời phồng má đi theo.
“Ba, trưa này sau khi con đi, ba có ức hiếp Đồng Đồng không?” Tiểu Cảnh Thời ngẩng mặt hỏi.
Phó Dẫn Tu cởi cúc áo sơ mi, lạnh nhạt nói: “Sau này không được phép đi tìm cô ta.”
“Vì sao chứ?” Tiểu Cảnh Thời chống nạnh tức giận bất bình hỏi.
Phó Dẫn Tu liếc nhìn cậu bé, ném áo sơ mi sang một bên, thay áo phông thoải mái, “Hai người không hợp.”
“Không hợp chỗ nào chứ!” Tiểu Cảnh Thời không phục nói, “Đồng Đồng rất thích con mà!”
“Chỗ nào cũng không hợp.” Phó Dẫn Tu liếc nhìn Tiểu Cảnh Thời từ trên cao, “Giữa hai người còn có khoảng cách tuổi tác vô cùng lớn. Hơn nữa…”
Phó Dẫn Tu mím chặt hai môi, nghiêm mặt, cố gắng chịu đựng cái gì đó, cả người đều căng cứng, vẻ mặt càng cứng nhắc: “Hơn nữa cô ta cũng không phải loại con gái tốt đẹp gì, không xứng được con yêu thích.”
“Đồng Đồng tốt. Đồng Đồng rất tốt!” Tiểu Cảnh Thời quật cường nói.
Thân hình bé nhỏ lập tức đứng trước mặt Phó Dẫn Tu, bất chấp sự chênh lệch mạnh yếu rõ ràng giữa mình và ba, cậu bé không hề chùn chân, quật cường ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Dẫn Tu trầm tĩnh nhìn Tiểu Cảnh Thời, nở nụ cười lạnh chế giễu: “Con người cô ta, ba hiểu rõ hơn con.”
Tiểu Cảnh Thời đột nhiên cúi đầu, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt ở bên đùi, nói: “Nhưng con muốn có mẹ.”
Phó Dẫn Tu: “...”
“Cô ta không xứng.” Phó Dẫn Tu lạnh giọng nói, mạnh mẽ kiềm chế bản thân.
“Cô ấy là mẹ con đúng không?” Tiểu Cảnh Thời cúi đầu nói, “Con cảm thấy cô ấy chính là mẹ con.”
Phó Dẫn Tu im lặng một lúc lâu, mới cứng nhắc nói: “Cô ta không phải.”
“Vậy thì khiến cô ấy là mẹ con đi!” Tiểu Cảnh Thời ngẩng mặt lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Phó Dẫn Tu.
Đôi mắt to tròn đen láy trong sáng ngân ngấn nước. Nước mắt lưng tròng sắp không kìm nén được sắp rơi xuống.
“Ba nói rồi, cô ta không xứng!” Phó Dẫn Tu đã mất đi chút nhẫn nại cuối cùng.
“Vì sao chứ?” Tiểu Cảnh Thời ngoan cố hỏi.
“Không có vì sao, con về phòng mình đi. Sau này không được phép nhắc đến cô ta nữa!”
Tiểu Cảnh Thời không chịu, nghển cổ lên gào: “Con biết cô ấy chính là mẹ con!”
“Ai nói cho con biết?” Phó Dẫn Tu híp mắt hỏi, “Biên Đạo Nhân?”
Tiểu Cảnh Thời nhờ Biên Đạo Nhân điều tra rõ thân phận của Minh Ngữ Đồng, kiểu gì cũng sẽ không thể điều tra ra. Chuyện này Biên Đạo Nhân đã hỏi anh, muốn để Tiểu Cảnh Thời biết được bao nhiêu, hoặc là dứt khoát nói với cậu bé không điều tra được. Phó Dẫn Tu không biết khi đó mình nghĩ gì, lại bảo Biên Đạo Nhân cứ nói theo đúng sự thật, không cần giấu giếm cậu bé. Nhưng Biên Đạo Nhân cũng không đến nỗi nói ra cả mối quan hệ của Minh Ngữ Đồng và Tiểu Cảnh Thời.
Ánh mắt Phó Dẫn Tu dừng trên mặt Tiểu Cảnh Thời.
Cậu bé không sợ, kiêu ngạo vênh mặt lên nói: “Con đoán ra đấy.”
Phó Dẫn Tu cười nhạt, thằng nhóc này cũng có bản lĩnh đấy!
“Chú Biên nói hết tuổi và nhóm máu của Đồng Đồng cho con nghe. Hơn nữa, bảy năm trước cô ấy cũng ở nước M. Con có nhóm máu Rh-, Đồng Đồng cũng vậy. Đây là nhóm máu hiếm, không thể tùy tiện tìm một người là có thể gặp được.”
“Chỉ dựa vào điểm này?” Phó Dẫn Tu giễu cợt nói.
“Dù sao con cũng tin.” Tiểu Cảnh Thời kiên trì nói.
“Nếu như cô ta là mẹ con, con có từng nghĩ rằng cô ta đã vứt bỏ con không?” Phó Dẫn Tu không hề khách khí nói.
“Chắc chắn không phải là cô ấy cố ý.” Tiểu Cảnh Thời nhớ lại những lời Minh Ngữ Đồng nói với mình trong lần đầu tiên gặp mặt. Cô nói, mẹ nhất định là có nỗi khổ tâm, bắt buộc phải làm như vậy, bằng không sao nỡ rời bỏ cậu được? Có lẽ mẹ muốn gặp cậu nhưng từ đầu đến cuối đều không gặp được. Mẹ chắc chắn giống cậu, cũng rất nhớ cậu, cũng muốn gọi cậu là cục cưng. Có lẽ bây giờ mẹ đang cô đơn một mình, không có ai bên cạnh, chỉ có thể dựa vào nỗi nhớ đến cậu mà sống qua ngày.
Nếu như Đồng Đồng chính là mẹ cậu, vậy thì cô chắc chắn sẽ nghĩ như vậy.
“Chắc chắn cô ấy có nỗi khổ tâm, cô ấy cũng nhớ con.” Tiểu Cảnh Thời nắm chặt tay, nhớ đến lời nói của Minh Ngữ Đồng, cậu cũng có mấy phần tự tin.
“Có nỗi khổ tâm? Con xem bây giờ bộ dạng cô ta giống như có nỗi khổ tâm sao?” Phó Dẫn Tu cười lạnh.
Năm đó, bởi vì anh phải dẫn người của tổ chức Thorny ra ngoài làm một nhiệm vụ, nhiệm vụ lần đó cực kỳ nguy nan, anh suýt nữa thì mất mạng. Anh bị thương nặng, ở tổng bộ của tổ chức Thorny nghỉ dưỡng rất lâu. Tổ chức Thorny phong tỏa mọi tin tức của anh với bên ngoài, để tránh có thế lực nhân lúc anh suy yếu mà gây bất lợi cho anh.
Vết thương chưa khỏi hẳn, vừa mới có thể đi lại, anh lập tức quay về nước M tìm Minh Ngữ Đồng. Thời gian dài như vậy không gặp, anh sợ cô lo lắng.
Nhưng sau khi quay lại, không thấy bóng dáng Minh Ngữ Đồng đây, chỉ còn lại một đứa bé sơ sinh là Cảnh Thời. Ba mẹ anh nói, cô đã vứt bỏ lại đứa bé, quay về nhà mình. Cô vốn là ái nữ của Minh gia, từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa chuẩn bị tốt tâm lý làm một người mẹ. Sinh con cho anh xem như đã không có lỗi với anh rồi. Không còn nợ anh gì nữa.
Anh không hoàn toàn tin tưởng lời nói của ba mẹ mình, cho nên lại đến bệnh viện điều tra. Nhưng ngay cả bác sĩ phụ trách đỡ đẻ cho Minh Ngữ Đồng và y tá phụ trách chăm sóc của Cảnh Thời đều nói Minh Ngữ Đồng ở bệnh viện vài ngày liền xuất viện, không mang theo đứa bé.