Hôm nay hắn rơi vào tay Phó Dẫn Tu, chắc chắn không thể chạy được. Bên ngoài đồn đại, Phó Dẫn Tu là thủ lĩnh của Thorny. Bất luận có phải là thật hay không, theo tình trạng hiện tại, cánh tay này của hắn thật sự không giữ nổi rồi. Vậy ít nhất cũng phải giữ lại cánh tay thuận của mình.
Nhưng Phó Dẫn Tu nào thèm để ý đến hắn. Phó Dẫn Tu không nói gì, Giáp hai vẫn tiến đến bên phía cánh tay phải của hắn.
“Aaa!” Cổ Minh Khải đau đớn kêu gào. Nước mắt nước mũi hòa vào với nhau, ướt đẫm khắp mặt. Cả cánh tay phải của hắn bị máu tươi nhuộm đỏ, máu thịt lẫn lộn. Cơn đau từ cánh tay truyền đến, hận không thể để hắn trực tiếp ngất đi cho xong. Gân tay bị cắt đứt, ngón tay xem như phế, muốn cử động cũng không cử động được.
Sau đó, bác sĩ của Thorny lại đến cầm máu, băng bó cho hắn.
Vậy vẫn chưa là gì, xương chân trái của Cổ Minh Khải cũng bị đánh nát, sau đó bị Giáp một, Giáp hai ném đến trước cửa Minh gia, bảo hắn phải đem chân tướng kể hết cho người nhà Minh gia, bằng không tay trái và chân phải của hắn cũng phải phế đi.
Vừa nhớ đến sự đau đớn trong căn phòng tối đen đó, Cổ Minh Khải liền rùng mình. Bây giờ nước mắt, nước mũi giàn giụa cầu xin Minh Tịnh Sơn mau đưa hắn ta vào nhà.
“Tôi biết chân tướng ở bữa tiệc rượu hôm đó, cho tôi vào trong, tôi sẽ nói cho các người biết!” Cổ Minh Khải vừa run cầm cập vừa nói.
Minh Tịnh Sơn nhíu mày, cuối cùng vẫn cùng với Minh Tịnh Thủy, dìu Cổ Minh Khải vào nhà.
Mọi người nhìn thấy dáng vẻ của Cổ Minh Khải, đều giật nảy mình. Minh Ngữ Đồng kinh ngạc nhìn dáng vẻ thảm hại của Cổ Minh Khải, liền thấy Cổ Minh Khải trực tiếp bò qua, khóc lóc dưới chân Minh Ngữ Đồng cầu xin: “Minh tiểu thư, tôi sai rồi, cô tha thứ cho tôi đi!”
“Anh tránh xa một chút!” Minh Ngữ Tiền không chút khách khí đá Cổ Minh Khải ra, “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Tôi đến để thú tội!” Cổ Minh Khải vừa đau đớn run run vừa nói, “Là cô ta!”
Cổ Minh Khải giơ cánh tay trái lên, chỉ về phía Minh Tư Liên, “Là cô ta tìm đến tôi, bảo tôi bỏ thuốc Minh tiểu thư, chỉ cần Minh tiểu thư uống ly rượu có thuốc đó, cô ta sẽ đưa Minh tiểu thư vào phòng, để tôi… để tôi...”
“Anh ăn nói lung tung!” Minh Tư Liên đứng bật dậy, thở hổn hển nói, “Anh vu oan tôi!”
“Haha! Tôi không thân với cô, rảnh rỗi vu oan cô làm gì chứ?” Cổ Minh Khải lớn giọng nói.
Hắn vô cùng căm hận. Hắn cũng biết, nếu không phải bản thân háo sắc, cũng đã không có kết cục này. Nhưng nếu không phải Minh Tư Liên đến tìm hắn, khích lệ hắn, hắn cũng đã không có suy nghĩ này. Phó Dẫn Tu cho người cắt đứt gân tay của hắn, đánh nát xương chân của hắn, không cho hắn trị liệu, bảo hắn đến đây làm sáng tỏ chân tướng rồi mới cho hắn đến bệnh viện. Cổ Minh Khải biết, đợi đến lúc hắn giải quyết chuyện ở đây xong, e rằng sớm đã bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất rồi.
Sau này, hắn sẽ là một người tàn phế!
Hắn cũng đã thảm như vậy rồi, sao có thể để Minh Tư Liên yên ổn không xảy ra chuyện gì chứ?
“Cô để mắt đến Tưởng Lộ Liêm, nhưng Tưởng Lộ Liêm không có hứng thú với cô, một lòng dành tình cảm cho Minh Ngữ Đồng. Cô đố kị Minh Ngữ Đồng mới đến tìm tôi, bảo tôi hủy hoại Minh Ngữ Đồng, còn cô thừa cơ hội tạo tình huống quần áo không chỉnh tề nằm trên cùng một giường với Tưởng Lộ Liêm, để cho người khác nhìn thấy. Cô tưởng như vậy, Tưởng Lộ Liêm và Minh Ngữ Đồng sẽ không thể nào đến với nhau nữa, còn người nhà của cô sẽ vì bảo vệ danh dự của cô để cô và Tưởng Lộ Liêm đến với nhau!”
Minh Tư Liên thấy ánh mắt hai ông bà và hai vợ chồng Minh Tịnh Sơn nhìn cô đều đã thay đổi, tức giận nói: “Anh nói dối! Anh vu oan tôi! Chứng cứ đâu? Anh không có chứng cứ, cứ thế nói miệng nói do tôi làm?”
“Tôi không có chứng cứ, tôi và cô không oán không thù, vô duyên vô cớ vu oan cô làm gì?” Cổ Minh Khải cười lạnh, khinh thường nhìn cô, “Tôi nghe nói gần đây cô mới vừa được Minh gia nhận về?”
Minh Tư Liên tức giận không đáp. Cho dù Cổ Minh Khải không có chứng cứ, nhưng những gì hắn ta nói, cũng đủ khiến người nhà nghi ngờ cô ta. Hình tượng mà cô ta vẫn luôn giữ gìn từ sau khi trở về, nay đã sắp không giữ nổi nữa. Trong lòng cô ta nhanh chóng nghĩ ra rất nhiều cách, muốn cứu vãn lại hình tượng của bản thân, làm gì còn tâm tư trả lời câu hỏi này của Cổ Minh Khải chứ.
Cổ Minh Khải cũng không cần câu trả lời của cô ta, khinh thường quay sang nhìn Minh Tịnh Thủy và Phương Thiên An nói: “Hai người phải cẩn thận, cô ta đối với người chị gái giúp tìm cô ta trở về cũng có thể ra tay, khó tránh sau này sẽ không vì lợi ích bản thân mà quay sang phản bội hai người. Giữa chừng nhận về, quả không thể khiến người ta yên tâm.”
“Anh… anh ăn nói lung tung!” Minh Tư Liên tức giận quát.
“Thế nào, bị nói trúng rồi, thẹn quá hóa giận sao?” Minh Ngữ Tiền lạnh giọng nói.
Anh và Minh Ngữ Đồng sớm đã biết chuyện này do Minh Tư Liên giở trò, thế nên vốn không kinh ngạc. Nhưng điều này không có nghĩa là anh không tức giận.
Cổ Minh Khải đau đến sắc mặt tái nhợt, nói với Minh Tịnh Sơn: “Bác trai, bây giờ tôi đã đem chân tướng nói ra hết rồi. Bác nhìn dáng vẻ này của tôi, xem như cũng gặp báo ứng rồi. Làm phiền bác cho người đưa tôi đến bệnh viện, tôi thật sự đau không chịu nổi nữa!”
Cổ Minh Khải cũng đã ra nông nổi này, quả thật không thể làm khó anh ta quá. Bằng không Cổ Minh Khải thật sự xảy ra chuyện ở Minh gia thì cũng khó ăn nói với Cổ gia.
Minh Tịnh Sơn gật gật đầu, bảo tài xế đưa Cổ Minh Khải đến bệnh viện gần nhất, nhanh chóng tiếp nhận trị liệu.