Tiểu Cảnh Thời oán trách: “Ba thật là, tự nhiên qua đội của con làm gì, cản trở hết sức!”
Phó Dẫn Tu nhíu mày: “Nói lại xem?”
Tiểu Cảnh Thời nói rồi trốn ra sau lưng Minh Ngữ Đồng, “Đồng Đồng, con sợ!”
Phó Dẫn Tu: “...”
Minh Ngữ Đồng thương xót ôm Tiểu Cảnh Thời vào lòng. Phó Dẫn Tu hung hăng với Tiểu Cảnh Thời như vậy, thật là khó tưởng tượng, bao nhiêu năm qua, Tiểu Cảnh Thời sống với anh thế nào, đã chịu bao nhiêu uất ức và sự giáo huấn. Nghĩ đến cảnh Tiểu Cảnh Thời một mình lẻ loi, không có mẹ chăm sóc, bên cạnh chỉ có một người ba nghiêm khắc, hơn nữa lại rất hay không nói lí lẽ, trong lòng Minh Ngữ Đồng vô cùng khó chịu.
Phó Dẫn Tu cắn răng nhìn Tiểu Cảnh Thời.
Giả vờ!
Lại giả vờ!
Lúc này, giáo viên bắt đầu cho hoạt động thứ ba, cũng là hoạt động cuối cùng của hôm nay. Hoạt động này tổ chức ở ngoài phòng học.
Giáo viên dẫn mọi người đến một sân tập của học sinh tiểu học. Đến sân tập, giáo viên mới nói rõ quy tắc, “Lần này chúng ta sẽ chơi theo kiểu gia đình, gia đình nào có ba mẹ ở đây thì có thể tham gia.”
Lúc này, có năm bạn nhỏ ba mẹ đều có mặt nên đứng ra bên ngoài. Tiểu Cảnh Thời nhìn thấy, một tay kéo Phó Dẫn Tu, một tay kéo Minh Ngữ Đồng, “Ba, Đồng Đồng, chúng ta cũng tham gia đi!”
Minh Ngữ Đồng lắc đầu, cô không phải...
Giáo viên mỉm cười nhìn qua, nói: “Cũng không nhất định phải là ba mẹ, gia đình của Cảnh Thời cũng đã đầy đủ, vậy thì cùng tham gia đi.”
“Mau lên đi!” Tiểu Cảnh Thời kéo hai người qua, “Đồng Đồng tuy không phải là vợ của ba, nhưng lại là bạn gái của con!”
Minh Ngữ Đồng: “...”
Phó Dẫn Tu: “...”
Vậy là có sáu gia đình tham gia.
“Nguyên tắc thế này, sau lưng sáu gia đình đều có một cái bàn nhỏ, trên bàn có bút viết. Khi chơi, không ai được dùng tay. Mẹ dùng miệng ngậm chặt bút, sau đó ba bế mẹ lên, đi đến trước bảng trắng. Dưới bảng có một mảnh giấy, ba dùng miệng nhận lấy bút, vẽ lên bảng từ trong giấy để bạn nhỏ đoán. Không được dùng tay, dùng tay là phạm quy, xem như thua. Toàn bộ quá trình, chỉ có lúc ba bế mẹ là được dùng tay!” Giáo viên nói thêm.
Gương mặt Tiểu Cảnh Thời sáng rỡ, cảm thấy trò chơi này thật hay!
Tiểu Cảnh Thời đứng trước bàn chờ đợi, Minh Ngữ Đồng không ngờ lại là trò chơi như vậy.
Giờ rút lui có được không?
Tiểu Cảnh Thời không hề cho cô cơ hội đó, nắm tay lại cổ vũ cho Minh Ngữ Đồng, “Đồng Đồng cố lên!”
“Nào, chuẩn bị, bắt đầu.” Giáo viên đứng bên cạnh nói, “Nghe hiệu lệnh của tôi.”
Minh Ngữ Đồng bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng trước bàn chuẩn bị tinh thần.
Có một gia đình chỉ ra: “Này, chưa tháo vỏ bút kìa!”
“Đúng đó, một lát phải nhờ vợ hợp sức tháo ra, không được dùng tay đấy!” Giáo viên mỉm cười nói.
Minh Ngữ Đồng không kịp nghĩ chuyện gì khác, tiếng còi đã vang lên. Minh Ngữ Đồng đành phải cắn chặt bút, chạy về phía trước, sau lưng còn đang vang lên tiếng cổ vũ của Tiểu Cảnh Thời.
Cô chạy đến mặt Phó Dẫn Tu. Phó Dẫn Tu bế ngang Minh Ngữ Đồng lên, xông về phía trước.
Minh Ngữ Đồng bị anh ôm chặt, không chút nghiêng ngả. Cô không dám ngẩng đầu, da đầu ngứa ran, mặt vô cùng nóng, toàn thân cứng đờ, cố gắng tránh Phó Dẫn Tu xa một chút. Tuy bị anh ôm trong lòng, nhưng vẫn cố gắng không chạm vào lồng ngực anh. Tuy vậy, hàm dưới của anh lại liên tục chạm vào trán cô.
Phó Dẫn Tu cảm giác bản thân như đang bế một tảng đá. Hiện giờ cô vẫn chán ghét khi anh chạm vào?
“Thoải mái một chút, muốn thua để Cảnh Thời thất vọng sao?” Phó Dẫn Tu đột nhiên nói, “Cô như vậy, tôi không bế được.”
Minh Ngữ Đồng nghe xong, liền thả lỏng cơ thể, má không tránh được dán vào lồng ngực anh. Hơi thở nặng nhọc của anh truyền đến mũi cô, dường như bao trọn lấy cả người cô. Trước kia cô có thể thoải mái, vô tư ở trong lòng anh, nhưng hiện giờ, chạm vào nhưng biết được không phải của mình, nên càng khó chịu muốn tránh xa. Cô không hề quên, bên cạnh anh còn có một Hà Nhược Di. Dù không có Hà Nhược Di, cũng có người phụ nữ khác. Chỗ này không thuộc về cô.