“Không nợ tôi?” Phó Dẫn Tu lại cắn răng, “Không nợ tôi?”
Được, được, cô rất tốt, rất tốt!
Chia tay thì thoải mái chia tay, quen rồi chia tay, sau này gặp như người xa lạ.
Nói anh không thoải mái, đúng không?
Nói anh lằng nhằng, không giống đàn ông, đúng không?
Anh có phải đàn ông hay không, lẽ nào cô còn không biết?
Phó Dẫn Tu đột nhiên lật tung váy của cô, lần sâu vào trong, “Cô nói rất phóng khoáng, nhưng mỗi lần bị tôi chạm vào, không phải kêu rất mê hoặc sao? Cô còn dám giả vờ với tôi? Tôi cảm thấy mất mặt thay cô đấy.”
Minh Ngữ Đồng mặt biến sắc, trắng bệch không chút máu.
Hai chân cô đạp vào Phó Dẫn Tu, “Anh đừng chạm vào tôi, tôi cảm thấy buồn nôn!”
Phó Dẫn Tu cứng đờ, từ từ mở miệng, “Thật không? Để tôi xem em chán ghét tôi thế nào.”
Anh cúi đầu rồi hôn chặt lên môi cô.
Trong bụng Minh Ngữ Đồng cuồn cuộn, cảm giác trong phòng ở khách sạn Tề Lâm hôm đó lại ùa về. Anh ta từng chạm vào người khác, giờ còn chạm vào cô!
Minh Ngữ Đồng giơ tay tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được chỗ mở cửa xe, đẩy mạnh Phó Dẫn Tu ra, xoay người nằm lên ghế, thò đầu ra ngoài rồi không ngừng phát ra âm thanh nôn mửa. Cô nôn hết những thứ ăn vào buổi sáng ra ngoài xe.
Sắc mặt Phó Dẫn Tu vô cùng khó coi, trên mặt còn xuất hiện chút hoảng loạn.
Anh kéo Minh Ngữ Đồng trở lại, đẩy cô đè lên ghế, nhìn cô đầy nghi ngờ, “Hiện giờ cô thật sự chán ghét tôi như vậy sao? Chạm đến cô thì cô liền nôn như vậy?”
Minh Ngữ Đồng vẫn còn khó chịu, sắc mặt trắng bệch đáng sợ. Vốn đã hết sốt, nhưng vẫn còn bị cảm. Sáng sớm cô không ăn nổi, chỉ miễn cưỡng ăn hai miếng bánh mì. Lúc nãy cũng nôn ra hết, chỉ còn lại nước chua trong bụng. Hiện giờ đầu óc cô mơ màng, vô cùng choáng váng, cũng không biết có phải lại sốt rồi không.
Cô yếu ớt nhướng mắt lên nhìn Phó Dẫn Tu, thấy mặt anh tối sầm, cứng đờ, đầy giận dữ.
Cô nở nụ cười mỉa mai, “Đúng vậy, không biết tại sao bị anh chạm vào là tôi muốn nôn.”
Phó Dẫn Tu cắn chặt răng, dáng vẻ đầy giận dữ, khiến Minh Ngữ Đồng cảm thấy giây tiếp theo có lẽ anh sẽ giết cô.
Mí mắt Minh Ngữ Đồng run run, mỉa mai nói: “Anh muốn giết tôi sao?”
Nhìn dáng vẻ tự khống chế của Phó Dẫn Tu, Minh Ngữ Đồng nhẹ nhàng mỉm cười, “Sao lại không giết tôi đi?”
Cô mỉm cười rất dịu dàng, nhưng trong nụ cười lại đầy vẻ ngông cuồng.
“Anh cứ sỉ nhục tôi như vậy, xem thường tôi như vậy, rốt cuộc thì hận tôi đến mức nào? Không chịu được khi tôi hạnh phúc, nhất định muốn tôi đau khổ mới vừa lòng. Nhìn thấy tôi thì tức giận, chi bằng để tôi chết có được không? Như vậy, không phải anh sẽ vui vẻ sao?”
“Anh cứ liên tục ép tôi, sỉ nhục tôi, tôi chết rồi, không phải sẽ giải thoát sao. Tôi không cần lo lắng sẽ gặp anh rồi bị anh làm cho nhục nhã. Còn anh sẽ không cần lo lắng tôi sẽ tiếp cận Cảnh Thời, không phải sao?” Minh Ngữ Đồng đột nhiên sờ vào eo anh, “Anh có súng mà!”
“Phó Dẫn Tu, anh muốn giết tôi dễ như trở bàn tay, không phải sao? Thậm chí còn không cần gánh vác bất cứ trác nhiệm gì. Nếu đã như vậy, anh cứ dứt khoát giết tôi, sẽ bớt được thời gian gặp tôi mỗi ngày rồi cảm thấy chán ghét. Không có tôi, anh sẽ thoải mái vui vẻ.”
“Cô bị điên à?” Phó Dẫn Tu nắm chặt cổ tay cô.
Tay còn lại của Minh Ngữ Đồng lại rút một khẩu súng từ trên eo anh ra.
Haha.
Thói quen nhiều năm qua của anh, thật sự chưa hề thay đổi.
7 năm trước, cô đã biết anh có thói quen để súng ở đâu.
Cũng chỉ có cô biết.
Nếu không phải là người thân cận và tín nhiệm, anh sẽ không để lộ ra thói quen này.
Nhưng không ngờ, 7 năm trôi qua, thói quen đó anh vẫn không sửa.
7 năm trước, chỉ có cô mới biết được chuyện này. Vậy 7 năm sau thì sao?
Có ai mà anh thân cận và tín nhiệm biết được không?
Hà Nhược Di có biết không?
Minh Ngữ Đồng cầm súng của anh, chỉ vào thái dương của mình, “Tôi chết rồi, tất cả sẽ kết thúc. Tôi không còn bị anh giày vò, anh cũng không cần nhìn thấy tôi thì chán ghét!”
Cô không còn tiếp nhận được tình cảm mới. Còn anh, lại không ngừng có người phụ nữ khác. Bản thân vừa không ngừng đổi phụ nữ, vừa nói cô không xứng có hạnh phúc.
Minh Ngữ Đồng đã nhịn đủ rồi. Cô bắt đầu bóp cò.
Mặt Phó Dẫn Tu biến sắc, biết cô sẽ làm thật.
“Cô điên rồi!” Anh giật lấy súng, nhanh chóng tháo hết đạn trong súng ra.
“Đúng vậy, tôi điên rồi, tôi bị anh ép đến điên rồi! Phó Dẫn Tu, anh hết lần này đến lần khác, không ép tôi chết thì không cam tâm sao? Tôi để anh giết, anh không giết, đợi tôi tự ra tay sao? Anh ép tôi tự sát mới vui vẻ, mới thỏa mãn, đúng không?”
“Cô sẽ không chết.” Phó Dẫn Tu trầm giọng nói, “Tim cô sắt đá như vậy, 7 năm qua cô không chết, bây giờ sẽ chết sao? Cô còn rất nhiều chuyện bận lòng, vướng bận gia đình, vướng bận Cảnh Thời, sao cô đành lòng chết?”
“Hahahahaha!” Minh Ngữ Đồng dở khóc dở cười, “Đúng vậy, tôi không nỡ chết. Tôi khó khăn lắm mới tìm được Cảnh Thời, dù không thể nhận lại, tôi cũng muốn nhìn nó trưởng thành, nhìn nó sống vui vẻ. Anh nói đúng, tôi còn vướng bận rất nhiều thứ, tôi cũng đã quen sống kiên cường, tôi không nỡ chết đi.”