“Tôi chỉ muốn giữ lại hồi ức mà anh từng thích tôi, giữ lại sự dịu dàng của anh đối với tôi, lẽ nào khó đến vậy sao?”
Cô đã không ngừng hạ mình nhường bước, chỉ vì muốn giữ lấy chút ký ức đẹp này. Cô không còn yêu cầu gì khác, chỉ có một chuyện nhỏ như vậy thôi, lẽ nào như vậy là tham lam sao?
***
Mãi một lúc sau cô mới miễn cưỡng ép mình bình tĩnh lại một chút, lau sạch nước mắt.
Sau đó, lấy khăn giấy trong túi ra, lau đi lớp phấn bị nhòe, rồi lấy BB cream và phấn phủ ra trang điểm lại. Nhìn bản thân trong gương, vành mắt chỉ hơi đỏ, đa số đều bị lớp phấn che hết, không còn nhếch nhác nữa. Cô cong môi, mỉm cười mỉa mai.
Phó Dẫn Tu nói không hề sai, cô có rất nhiều vướng bận, không nỡ chết đi. Cho dù bị ép đến mức này, cô chỉ cần khóc xong, đánh lại lớp phấn thì lại tiếp tục sống, ở trước mặt người khác giả vờ như chưa có gì xảy ra. Có lúc cô thật sự căm ghét sự kiên cường của mình, dù có đau khổ tuyệt vọng, cô vẫn có thể cắn răng chịu đựng. Cô thà rằng bản thân mình yếu đuối một chút, thà rằng bản thân cũng có lúc không chịu nổi, có thể hoàn toàn sụp đổ, chuyện gì cũng mặc kệ. Như vậy, cô sẽ không mệt mỏi thế này.
Qua một hồi sau, điện thoại đột nhiên reo lên, là của Tiểu Cảnh Thời.
Cô nhìn đồng hồ, 12:11, Tiểu Cảnh Thời tan học, giờ này có lẽ đang ăn trưa.
Cô hít hít mũi, điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, mới bắt điện thoại, “Cảnh Thời.”
“Đồng Đồng, cô về công ty chưa?” Tiểu Cảnh Thời hỏi.
Giọng của cậu giòn giã, tràn đầy sức sống.
Minh Ngữ Đồng hít thật sâu một hơi, xua đi tâm trạng không tốt trước đó, không muốn để sự buồn bã của cô ảnh hưởng đến Tiểu Cảnh Thời một chút nào.
“Ừ, đến rồi.” Minh Ngữ Đồng nghe giọng của Tiểu Cảnh Thời, bất giác lộ ra nụ cười, “Con đang ăn trưa hả?”
“Dạ, hôm nay con ăn gà rán, còn có khoai tây chiên, con đang uống nước ép đào.” Tiểu Cảnh Thời vui vẻ nói, rõ ràng là gà rán rất ngon. Dù qua điện thoại, Minh Ngữ Đồng cũng có thể thấy tiếng “rạo rạo” giòn giã lúc cậu đang nhai gà, rất ngon miệng.
“Vậy nhớ ăn nhiều trái cây với rau, ăn nhiều thức ăn dầu mỡ sẽ không tốt lắm đâu.” Minh Ngữ Đồng dặn dò kĩ càng.
“Dạ!” Tiểu Cảnh Thời vui vẻ gật đầu, “Đồng Đồng thật là chu đáo, thật biết quan tâm!”
Minh Ngữ Đồng cười gượng, trẻ con mà lại giống như người lớn, lời nói rất dễ thương.
“Đúng rồi, Đồng Đồng, trưa nay cô ăn gì?” Tiểu Cảnh Thời hỏi, “Tiếc là sau khi mọi người đi, tụi con vẫn còn tiết học, cô còn phải đi làm, nếu không con sẽ dẫn cô đến căn tin trường con, thức ăn ngon lắm đấy!”
Minh Ngữ Đồng vội vàng nhìn bốn phía, đúng lúc bên cạnh có một nhà hàng Tây, nên vội vã xuống xe. Đồng thời nói với Tiểu Cảnh Thời: “Cô đang từ công ty đi ra, chuẩn bị đi ăn, một lát sẽ chụp thức ăn cho con xem.”
“Ok!” Tiểu Cảnh Thời vui vẻ cúp máy, chuyên tâm ăn gà rán.
Minh Ngữ Đồng vào cửa hàng gọi một phần mì Ý, một đĩa salad rồi chụp hình lại gửi cho Tiểu Cảnh Thời.
Tiểu Cảnh Thời vừa gặm đùi gà vừa lắc đầu, “Đồng Đồng ăn lành mạnh thiệt đó!”
Nói chuyện với Tiểu Cảnh Thời xong, tâm trạng không vui trước đó của Minh Ngữ Đồng cũng vơi đi bớt. Cô ăn xong mì Ý và salad vẫn chưa no, vì thế gọi thêm một cái bánh mousse. Lúc rời khỏi còn mang về một cái bánh không phết kem. Về đến công ty thì ghé cửa hàng chocolate nổi tiếng bên cạnh công ty mua thêm một hộp chocolate.
Vào văn phòng không lâu, Minh Ngữ Tiền liền đẩy cửa vào. Vẫn chưa ngồi xuống thì có tiếng bước chân truyền đến, “Sao bây giờ chị mới về? Ăn trưa chưa?”
Sau đó thì thấy Minh Ngữ Đồng để đồ ăn ngọt lên bàn.
Minh Ngữ Tiền kinh ngạc há to miệng, nhìn vào đồ ngọt trên bàn, dáng vẻ vô cùng ngốc nghếch.
Minh Ngữ Đồng thấy cậu ngơ ngác mà bó tay, trợn mắt nhìn, “Em ngớ ngẩn như vậy, làm Phó tổng không có vấn đề gì chứ?”
Minh Ngữ Tiền không hề để tâm đến lời bình phẩm của cô, tùy tiện kéo một cái ghế lại rồi ngồi xuống, tự nhiên mở hộp bánh ra.