“Hai người đang thi đấu?” Minh Ngữ Đồng mỉm cười hỏi.
“Hahaha, đúng vậy!” Hoàng Thắng Lợi nói, “Chúng tôi là đối thủ cũ mà, bất luận là trên thương trường hay là trên sân bóng, mỗi lần gặp đều phải thi đấu một trận.”
“Tôi không ngờ Minh tiểu thư lại có hứng thú với golf.” Hạ Đồng Danh nhíu mày nói.
“Chẳng qua chỉ biết sơ sơ mà thôi.” Minh Ngữ Đồng thật sự không có hứng thú với golf hay các môn vận động nào cả. Nhưng bất luận là ở nước ngoài hay ở trong nước, rất nhiều người đều thích bàn công việc làm ăn ở sân golf. Minh Ngữ Đồng bất đắc dĩ đành phải học một chút. Không giỏi lắm, nhưng cũng có thể chơi cùng họ. Hơn nữa, Minh Ngữ Đồng cơ bản không muốn chiến thắng đối phương ở mặt này. Muốn làm ăn với họ mà thắng họ thì ngại quá. Với khả năng kém cỏi của bản thân, thua rồi cũng không phải chuyện gì lớn.
“Vậy ba chúng ta cùng thử xem.” Hoàng Thắng Lợi đề nghị.
Minh Ngữ Đồng mỉm cười nói: “Nếu thi đấu, tôi nhất định sẽ xếp chót, chỉ cần hai vị không chê tôi kém cỏi là được.”
“Không sao, chỉ là chơi thôi mà.” Hoàng Thắng Lợi không để tâm nói.
Minh Ngữ Đồng cầm lấy gậy do Dương Minh Lãng đưa, Hoàng Thắng Lợi và Hạ Đồng Danh nhường Minh Ngữ Đồng phát bóng trước, phát hiện Minh Ngữ Đồng nói mình không giỏi thật sự không phải khiêm tốn. Đến tư thế phát bóng chỉ có thể nói là biết chứ không phải đúng chuẩn.
“Ngữ Đồng!” Đột nhiên có một tiếng gọi từ xa truyền đến.
Minh Ngữ Đồng dừng lại, xoay đầu nhìn. Không ngờ lại là Tưởng Lộ Liêm. Từ khi Tưởng Lộ Liêm bị Phó Dẫn Tu ám toán, dính líu đến Minh Tư Liên, Minh Ngữ Đồng chưa từng gặp lại anh ta. Minh Tư Liên có ý mượn chuyện này bám lấy Tưởng Lộ Liêm, nhưng bị Minh Ngữ Đồng phá hoại, khiến trưởng bối Minh gia dẹp đi ý nghĩ gán ghép Minh Tư Liên và Tưởng Lộ Liêm. Còn Tưởng Lộ Liêm, từ đầu đến cuối đều chưa từng nghĩ sẽ để Minh Tư Liên toại nguyện. Anh ta thậm chí nói thẳng anh ta với Minh Tư Liên là hiểu lầm, anh ta chưa từng chạm vào Minh Tư Liên.
Hơn nữa, giờ là thời hiện đại, không phải thời cổ đại, chỉ cần anh ta không muốn, không ai có thể ép anh ta chịu trách nhiệm với Minh Tư Liên.
Lên giường rồi thì không được chia tay sao?
Thái độ của Tưởng Lộ Liêm vô cùng rõ ràng và cương quyết, Minh Tư Liên bị đả kích không nhẹ. Còn về thái độ của Minh Tư Liên đối với Tưởng Lộ Liêm hiện giờ thế nào, Minh Ngữ Đồng đều không biết.
Còn Tưởng Lộ Liêm cũng không đến Minh gia nữa. Dù Minh gia đã từ bỏ ý định ghép đôi Tưởng Lộ Liêm và Minh Tư Liên, nhưng thái độ của Tưởng Lộ Liêm vẫn khiến trưởng bối Minh gia rất không thoải mái.
Thấy Tưởng Lộ Liêm đi qua, Minh Ngữ Đồng có chút ngại ngùng. Tưởng Lộ Liêm bị Minh Tư Liên bám lấy, ít nhiều cũng là vì cô. Nếu không phải vì lời của cô, Phó Dẫn Tu cũng sẽ không ám toán Tưởng Lộ Liêm.
“Không trùng hợp, tôi nghe nói cô đến đây nên tôi mới đến.” Tưởng Lộ Liêm nói, “Hai ngày nay không liên lạc với cô là vì chuyện lần trước, tôi vẫn đang giải quyết rắc rối. Hơn nữa, gần đây tôi cũng không tiện xuất hiện ở công ty của cô.”
Minh Ngữ Đồng không muốn đứng trước mặt Hạ Đồng Danh và Hoàng Thắng Lợi nói chuyện riêng tư, đành phải chào hỏi hai người họ, rồi cùng Tưởng Lộ Liêm đi ra đằng xa nói chuyện.
“Xin lỗi đã liên lụy đến anh.” Minh Ngữ Đồng nói.
Tưởng Lộ Liêm đương nhiên biết anh ta bị người khác gài bẫy. Hơn nữa, còn biết được chuyện từ chỗ Cố Minh Khải là ai đã hại anh ta. Biết được là Phó Dẫn Tu hãm hại, nhưng đến cơ hội báo thù anh ta cũng không có.
Tưởng Lộ Liêm lắc đầu, “Là do tôi không cẩn thận, hơn nữa…”
Anh ta cười khổ tự mỉa mai, “Trước đó tôi đã nhận ra ý của Minh Tư Liên nhưng lại không lập tức từ chối, tự cho rằng mình có thể khống chế được, không làm gì cô ta. Nếu tôi không quá tự phụ, sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Xem như đây là một bài học cho tôi.”
Minh Ngữ Đồng không ngờ anh ta lại tự trách bản thân như vậy. Trước kia cô tôn trọng anh ta vì thái độ của anh ta đối với phụ nữ, không thích thì sẽ không thân thiết. Tuy không có gì với Tưởng Lộ Liêm, nhưng dù là bạn bè, bản thân là một người phụ nữ, khó tránh khỏi việc đứng ở góc độ phụ nữ mà nhận xét tình hình, đối với hành vi này của Tưởng Lộ Liêm, sẽ có thành kiến.
Tưởng Lộ Liêm mỉm cười hỏi: “Có phải lúc trước cô cũng xem thường tôi như vậy không?”
“Dĩ nhiên là không.” Minh Ngữ Đồng lập tức phủ nhận, có cũng không thể nói có. Hơn nữa, thật sự không nghiêm trọng như vậy.
Thấy vẻ mặt Tưởng Lộ Liêm không tin tưởng, Minh Ngữ Đồng bất đắc dĩ nói: “Thật sự không có.”
Tưởng Lộ Liêm cũng không lằng nhằng chuyện này, khiến Minh Ngữ Đồng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó, lại nghe thấy Tưởng Lộ Liêm hỏi: “Cô và Phó Dẫn Tu... giữa hai người...”
Tưởng Lộ Liêm do dự, cũng không biết nên hỏi sao mới phù hợp. Anh ta biết giữa Minh Ngữ Đồng và Phó Dẫn Tu trước kia nhất định có chuyện gì đó. Sau đó, anh ta đem mọi chuyện tối hôm đó ra suy xét lại. Không thể không nói, năng lực của Tưởng Lộ Liêm thật sự rất mạnh. Trải qua chuyện bất ngờ như vậy nhưng vẫn có thể bình tĩnh đem mọi chuyện ra phân tích rõ ràng, tìm ra sự thật bên trong.