Anh thậm chí không cầu xin cô có thể tha thứ, chỉ cầu xin cô cho anh một chút cơ hội.
Thật sự, nếu Phó Dẫn Tu không muốn, Minh Ngữ Đồng cơ bản sẽ không thể đẩy anh ra. Chẳng qua chỉ vì anh không muốn miễn cưỡng Minh Ngữ Đồng. Trước đây, anh đã làm quá nhiều rồi. Nếu đã nói sửa đổi thì sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh.
Vì thế, khi cảm thấy sự cự tuyệt của Minh Ngữ Đồng, anh không dám ôm lấy không buông, sợ Minh Ngữ Đồng không vui. Khó khăn lắm mới tiếp cận được cô, không muốn lại phải làm lại từ đầu. Nhưng trong lòng anh vẫn rất thất vọng, đến vẻ tự tin thường có cũng mờ nhạt đi.
Minh Ngữ Đồng đẩy Phó Dẫn Tu ra, không kiềm được nói: “Dáng vẻ này của anh là muốn cho ai coi vậy hả? Đừng làm ra bộ dạng này!”
Minh Ngữ Đồng nói xong thì mở cửa ra, vội vàng rời khỏi phòng làm việc.
Phó Dẫn Tu sững sờ.
Anh… anh có dáng vẻ ra sao chứ?
Anh phải biết dáng vẻ nào khiến Minh Ngữ Đồng không vui, anh mới sửa lại được.
***
Minh Ngữ Đồng vội vàng đi vào thang máy, đang đi qua đại sảnh ở lầu một của Tu Kỳ thì cô chạm mặt Hà Nhược Di.
Hà Nhược Di là Giáp năm, nhưng Minh Ngữ Đồng lại không biết thân phận đó của cô ta, nhìn thấy cô ta, cô liền vô cùng kinh ngạc.
Phó Dẫn Tu vẫn giữ liên lạc với Hà Nhược Di?
Minh Ngữ Đồng rũ mắt xuống, lông mi dài che đi tầm mắt của bản thân. Trong lòng tự cười mỉa mai, là tự cô cảm thấy quá tốt rồi.
Thời gian này Phó Dẫn Tu luôn tìm cơ hội gặp cô, thường dịu dàng ấm áp với cô, bị mắng cũng không nói lại. Biểu hiện giống như chỉ có một mình cô, toàn tâm toàn ý với cô. Cô luôn cự tuyệt, nhưng trong lòng cô thật ra đã bất giác suy nghĩ như vậy. Điều đó khiến cô quên mất sự tồn tại của Hà Nhược Di.
Hôm nay Hà Nhược Di đột nhiên xuất hiện, cuối cùng đã nhắc nhở cho cô biết, khiến cô tỉnh táo hơn. Sự mềm lòng lay động lúc nãy, giờ phút này bỗng kiên quyết trở lại.
Không biết Phó Dẫn Tu và Hà Nhược Di hiện giờ rốt cuộc là chuyện gì, nhưng hiện giờ Hà Nhược Di hiên ngang đi vào, nhìn dáng vẻ tự tin của cô ta, chắc chắn đây không phải là lần đầu làm vậy. Chứng tỏ hiện giờ cô ta vẫn có mối quan hệ với Phó Dẫn Tu, không biết được mối quan hệ của họ bây giờ đã đến mức nào rồi.
Haha!
Phó Dẫn Tu vẫn chưa xử lý xong những chuyện này mà đã bám lấy cô.
Minh Ngữ Đồng đột nhiên nhớ ra, lúc nãy trong phòng làm việc, Phó Dẫn Tu nói với cô, ngoài cô ra thì anh không có người phụ nữ nào khác, cũng không hiểu chuyện yêu đương.
Vậy còn Hà Nhược Di thì sao?
Cô ta được xem là gì?
Thật nực cười vì khi nãy cô lại quên mất.
Lúc này Hà Nhược Di đã đi qua, còn kêu lớn: “Cô Minh.”
Minh Ngữ Đồng điều chỉnh lại biểu cảm của mình, cô hỏi Hà Nhược Di: “Đến tìm giám đốc Phó sao?”
“Đúng vậy, đến tìm Phó Dẫn Tu có chút việc.” Hà Nhược Di nở nụ cười dịu dàng. “Cô đến bàn công việc với anh ấy à?”
Minh Ngữ Đồng giật giật môi, hay là nói với cô ta, không, bọn họ nói chuyện riêng?
Cô dứt khoát không trả lời cô ta, chỉ nói: “Vậy không làm phiền, tôi đi trước đây.”
Hà Nhược Di mỉm cười trả lời lại: “Đi thong thả.”
Đứng nhìn bóng dáng Minh Ngữ Đồng rời khỏi cửa lớn công ty, Hà Nhược Di mới thu lại ánh mắt, che đi sự giá lạnh bên trong.
Cô ta đi vào thang máy, đến tầng cao nhất thì bước ra, nhìn thấy Giáp một.
Hà Nhược Di nghiêm túc, dáng vẻ chuẩn của một vệ sĩ, khác hoàn toàn với vẻ tự nhiên mỉm cười dịu dàng lúc ở dưới lầu.
“Đội trưởng, tôi trở về rồi.” Hà Nhược Di nói.
Trước đó bị Phó Dẫn Tu điều đi ba tháng để chịu phạt, hiện giờ đã hết thời gian, cô vội gấp rút trở về báo cáo với Giáp một.
Giáp một quan sát Hà Nhược Di, Hà Nhược Di cúi đầu, bị Giáp một nhìn nên có chút ngại ngùng, tim đập rất nhanh.
Không phải Giáp một đã nhìn ra chuyện gì rồi chứ?
“Bị điều đi ba tháng, tôi hi vọng lần này cô có thể nhận thức rõ thân phận của mình, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, cái gì nên nói, cái gì không nên nói đều phải tự hiểu rõ.” Giáp một lạnh lùng nói.
Trong lòng Hà Nhược Di lo sợ, lẽ nào Giáp một đã biết rồi?
“Có thể thăng làm vệ sĩ, cô cũng không dễ dàng gì. Đã cho cô một cơ hội, nếu còn tái phạm thì sẽ trực tiếp đuổi cô ra khỏi Thorny. Người bị đuổi ra khỏi Thorny có hậu quả gì tôi không cần phải nói nữa.” Giáp một lạnh lùng nói, đôi mắt dường như đã nhìn rõ mọi chuyện.
Hà Nhược Di không khỏi nghĩ đến hậu quả của việc phản bội Thorny rồi bị đuổi đi, toàn thân ớn lạnh.
“Vâng.” Hà Nhược Di cúi đầu trả lời, không dám tỏ ra một chút gì không hài lòng.
“Trở về đi.” Giáp một nói.
“Vâng.” Hà Nhược Di cúi đầu, nghiêm chỉnh rời đi, không dám nói muốn gặp Phó Dẫn Tu.
Giáp một đứng nhìn theo Hà Nhược Di, đến khi cô ta vào thang máy, không còn thấy bóng dáng.