Cô không tưởng tượng được dáng vẻ Phó Dẫn Tu đang hầm canh, rồi cẩn thận vớt đi lớp dầu, rồi lọc bỏ bã thuốc.
Minh Ngữ Đồng nếm thử, mùi vị rất thơm ngon, ngọt thanh, không có chút mùi tanh nào.
Cô không khỏi nghĩ đến hôm đó, lần đầu tiên Phó Dẫn Tu mang canh đến, cô đã đem đổ đi.
Nghĩ đến dáng vẻ của Phó Dẫn Tu không hề tức giận mà còn vỗ về sau khi cô đổ canh đi, trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Lúc này, điện thoại của Minh Ngữ Đồng reo lên, là của Phó Dẫn Tu. Có lẽ vì Tiểu Cảnh Thời đã đem chuyện cô nhận bình canh nói với anh.
Minh Ngữ Đồng cầm điện thoại mà do dự, ngón tay đang để trên nút trượt nghe máy, chần chừ chưa hạ quyết tâm.
Tiếng chuông vang lên một hồi, vì cô không bắt máy mà tự tắt.
Sau đó là sự yên tĩnh khá lâu.
Minh Ngữ Đồng dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ thất vọng của Phó Dẫn Tu ở đầu dây bên kia. Thật ra lúc nãy không phải không muốn bắt máy mà là không kịp bắt máy.
Đang cầm điện thoại ngẩn ngơ thì tiếng chuông lại vang lên.
“Alo.”
“Đồng Đồng!” Phó Dẫn Tu kích động gọi, không ngờ cô thật sự nghe điện thoại của anh.
“Em nhận canh rồi?” Không nghe thấy Minh Ngữ Đồng trả lời, anh liền nói, “Là Cảnh Thời nói với anh, em có giận không? Anh bảo Cảnh Thời mang đến cho em. Vì nếu anh mang đến, em nhất định sẽ không nhận, cũng không muốn gặp anh. Hơn nữa, anh lo lắng công ty của em sẽ hiểu lầm em, xuất hiện lời đồn đại.”
Minh Ngữ Đồng ngơ ngác ngồi nghe, hoàn toàn không ngờ Phó Dẫn Tu lại tỉ mỉ như vậy.
“Tôi nhận rồi.” Minh Ngữ Đồng trả lời.
“Em có trách anh không?”
Minh Ngữ Đồng không hiểu, “Trách anh?”
“Trách anh lợi dụng Cảnh Thời mang canh đến cho em? Nếu nó mang đến, em nhất định sẽ nhận. Nhưng em có trách anh ép em không?”
Phó Dẫn Tu kích động, tay cầm điện thoại run lên, “Em không trách anh?”
“Canh… tôi uống rồi.” Minh Ngữ Đồng cắn môi, “Rất ngon, anh tốn rất nhiều công sức phải không?”
“Không có!” Phó Dẫn Tu lắc đầu nói xong thì buồn bã nhắm mắt lại.
Sao lại không có chứ?
Anh thật là ngốc!
Rõ ràng đó là canh mà mình thức gần cả đêm để nấu, nếu nói đơn giản như vậy, Minh Ngữ Đồng làm sao cảm nhận thành ý của anh được!
Anh nên nói đúng như sự thật.
Minh Ngữ Đồng không kiềm được cong cong khóe môi, mùi vị, chất canh thế này, sao có thể không nhìn ra đã tốn bao nhiêu công sức cho nó?
“Đợi đã, em nói rất ngon sao?” Phó Dẫn Tu đột nhiên không còn buồn bã mà hào hứng hỏi.
“Ừ.” Minh Ngữ Đồng gật đầu, “Rất ngon.”
“Em thích thì anh sẽ nấu cho em ăn, ngày mai đổi loại khác, em thích ăn gì? Không chỉ có canh, những món khác anh cũng sẽ học nấu.”
Khó khăn lắm Minh Ngữ Đồng mới chịu nói nhiều với anh như vậy, hôm qua ở trong phòng làm việc, thái độ của Minh Ngữ Đồng đối với anh dường như đã có chuyển biến, hôm nay lại chịu nhận canh anh nấu. Dù là Tiểu Cảnh Thời mang đến, nhưng với sự thông minh của Minh Ngữ Đồng, sao có thể không biết anh nhờ con mình giúp đỡ?
Nhưng Minh Ngữ Đồng đã không từ chối, thậm chí còn uống thử, điều này khiến cho Phó Dẫn Tu rất vui, trong lòng còn mang hi vọng.
“Không cần đâu.” Minh Ngữ Đồng nhẹ nhàng nói, “Lần trước đem đổ canh của anh đi, tôi rất xin lỗi, lúc đó tôi phản ứng hơi quá.”
“Không sao, không sao hết, em không cần cảm thấy có lỗi, anh nấu cho em, chỉ cần em không thích thì em có thể đổ đi, không sao cả.” Sợ Minh Ngữ Đồng hiểu nhầm ý anh nên Phó Dẫn Tu vội vàng giải thích, “Không phải anh đang nói mỉa đâu. Anh thật sự nghĩ như vậy. Em không thích thì anh sẽ nấu món em thích mang đến cho em.”
Lông mi của Minh Ngữ Đồng run lên, Phó Dẫn Tu thật sự đang làm mới nhận thức của cô. Phó Dẫn Tu lúc trước sẽ không đích thân hầm canh hay làm thứ gì khác cho cô, càng sẽ không suy nghĩ tỉ mỉ như vậy, càng tuyệt đối không lo lắng mình nói gì đó khiến cho cô hiểu lầm. Nói thẳng ra là không thèm để ý đến suy nghĩ và cảm giác của cô.
Nhưng hiện giờ, anh lại suy nghĩ đến mọi chuyện.
Trong lòng Minh Ngữ Đồng có chút phức tạp, tâm trạng ngổn ngang.
Cảm động, nhưng cũng có chút không thoải mái.
Lúc đầu cô yêu anh như vậy, nhưng không hề nhận được sự chủ động quan tâm của anh.
Tất cả đều là cô chủ động, chủ động đến mức cảm thấy mệt mỏi, cắn răng không chịu từ bỏ.
Hiện giờ vì rất nhiều chuyện, anh đã thay đổi.
Nếu không trải qua những chuyện đó, lẽ nào anh sẽ không thay đổi?
Hiện giờ anh nói anh yêu cô, vì thế rất quan tâm đến cô, chuyện gì cũng suy nghĩ thấu đáo, thậm chí còn rất cẩn trọng.
Vậy trước kia thì sao?
Anh trước kia không suy nghĩ cho cô, hay là nói, trước kia anh không hề yêu cô như vậy. Trong lòng của anh, cô không hề quan trọng.
Minh Ngữ Đồng đột nhiên cảm thấy sự kiên trì suốt mấy năm nay của mình dường như có chút nực cười.