Lúc này, Tiểu Cảnh Thời đã đeo ba lô đi ra, dường như vừa vặn nghe thấy lời của Phó Dẫn Tu. Nhân lúc Minh Ngữ Đồng không chú ý, cậu nháy mắt ra hiệu với Phó Dẫn Tu, đảo đảm chuyện này cứ để cậu lo.
Sau đó, Tiểu Cảnh Thời đeo ba lô đến trước mặt Minh Ngữ Đồng. Cậu đặt ba lô lên ghế sofa bên cạnh, sau đố ôm lấy đùi của Minh Ngữ Đồng, nói: “Đồng Đồng, tối nay mẹ ngủ lại đây với con có được không? Sáng sớm ngày mai Đồng Đồng còn có thể làm bữa sáng cho con nữa. Con muốn ăn bữa sáng do Đồng Đồng làm cho con. Lần trước, ở nhà Đồng Đồng, Đồng Đồng nấu xong rồi, con lại không có cơ hội ăn.” Tiểu Cảnh Thời ngẩng đầu lên nói.
Tiểu Cảnh Thời vừa nhắc lại, không chỉ Minh Ngữ Đồng nhớ đến chuyện này mà Phó Dẫn Tu cũng vậy. Trong lòng Minh Ngữ Đồng chỉ có tiếc nuối, còn Phó Dẫn Tu thì đầy tự trách. Lần trước, anh không nghe giải thích, nhất định kéo Tiểu Cảnh Thời đi, uổng phí tấm lòng của Minh Ngữ Đồng. Nếu không thì anh cũng có thể ăn được bữa sáng do Minh Ngữ Đồng làm.
“Đúng thế. Cô ở lại với Cảnh Thời đi.” Thím Hoắc cũng đến khuyên nhủ, “Mặc dù Cảnh Thời đã hết sốt rồi nhưng vẫn chưa khỏi bệnh. Bên ngoài lạnh như vậy, thằng bé ra ngoài cũng dễ bị lạnh.”
Sức khỏe của Cảnh Thời là điều Minh Ngữ Đồng xem trọng nhất.
“Đồng Đồng, mẹ ở lại đi mà. Tối nay con muốn ngủ cùng mẹ.”
Minh Ngữ Đồng đã bị lay động, Phó Dẫn Tu nói: “Nếu như em không muốn nhìn thấy anh thì anh rời đi, em ở lại đi.”
Mặc dù Minh Ngữ Đồng cho rằng Phó Dẫn Tu lừa cô, nhưng cô cũng không định đuổi anh ra ngoài.
Đây là nhà anh, cô ở lại đây, lại đuổi chủ nhà ra ngoài, còn ra gì nữa?
“Không cần.” Minh Ngữ Đồng nói.
Phó Dẫn Tu cuống lên, cô vẫn không muốn ở lại?
Nhưng lại nghe thấy Minh Ngữ Đồng nói: “Tối nay tôi ở lại đây với Cảnh Thời. Anh cũng không cần rời đi. Tôi không ngang ngược như thế đâu.”
Phó Dẫn Tu vui mừng tiến lên trước một bước: “Thật sao?”
“Tốt quá rồi!” Tiểu Cảnh Thời ôm lấy Minh Ngữ Đồng, “Tối này Đồng Đồng ngủ cùng con.”
“Tôi đi chuẩn bị chăn gối và đồ dùng đánh răng rủa mặt cho cô Minh.” Thím Hoắc vui mừng vội vàng đi chuẩn bị, sợ động tác của mình chậm chạp, Minh Ngữ Đồng sẽ đổi ý.
“Con cũng đi cất hành lý!” Tiểu Cảnh Thời ôm ba lô của mình, trước khi đi còn liếc mắt ra hiệu với Phó Dẫn Tu bảo anh nắm chắc lấy cơ hội này.
“Đồng Đồng, anh…” Phó Dẫn Tu vui sướng nói năng lộn xộn, “Anh rất vui vì em chịu ở lại.”
“Tôi là vì Cảnh Thời, vừa rồi tôi suy nghĩ không chu đáo, lại bảo Cảnh Thời đang bị bệnh còn theo tôi về nhà.” Minh Ngữ Đồng hờ hững nói, “Tôi đi tìm Cảnh Thời.”
Minh Ngữ Đồng xoay người đi thẳng lên lầu. Sắc mặt Phó Dẫn Tu lập tức thay đổi, vội vàng đi lên theo. Minh Ngữ Đồng lại lạnh nhạt với anh, thậm chí còn cực kỳ bài xích anh, hoàn toàn không phải là ảo giác.
“Đồng Đồng, em sao thế? Rõ ràng lần trước gặp mặt chúng ta vẫn còn tốt đẹp, sao em lại lạnh nhạt với anh rồi?” Phó Dẫn Tu nắm lấy cánh tay Minh Ngữ Đồng, vội vàng hỏi.
“Anh buông tay ra.” Ánh mắt Minh Ngữ Đồng dừng trên tay anh, lạnh giống như một con dao, “Vừa rồi anh đã bảo đảm, tôi ở lại đây anh sẽ không làm tôi chướng mắt mà.”
Xuất hiện trước mặt cô là chướng mắt sao?
“Hôm đó em không giống như vậy, anh lại làm sai chỗ nào, em nói đi!”
Minh Ngữ Đồng không nói năng gì, hất tay anh ra, bỏ đi.
Phó Dẫn Tu mím môi, đi theo cô lên lầu.
Trước lúc Minh Ngữ Đồng chuẩn bị bước và phòng của Tiểu Cảnh Thời, anh đột nhiên túm lấy cô, lôi vào phòng ngủ của mình.
Minh Ngữ Đồng vừa kinh ngạc vừa tức giận, lại không dám kêu thành tiếng để Tiểu Cảnh Thời nghe thấy.
Minh Ngữ Đồng còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã hoa mắt, người bị anh đè vào cửa.
“Minh Ngữ Đồng. Em có thể nói thẳng ra không? Nói cho anh biết anh phải làm thế nào, cho anh một câu trả lời dứt khoát. Đừng bắt anh đoán, anh không biết em đang nghĩ gì. Anh không biết làm thế nào mới có thể khiến em vui. Trừ việc bắt anh rời xa em, còn lại em muốn anh làm gì cũng được. Em nói cho anh biết có được không?”
“Em biết không? Lần trước ở bệnh viện, nhìn thấy em lo lắng như vậy đến thăm anh, cho dù anh ôm em, em cũng không đẩy anh ra ngay, anh vô cùng vui mừng. Cuối cùng em đã không còn bài xích anh như vậy nữa. Chỉ cần em hòa nhã với anh một chút, anh đã vui đến không ngủ được.”