Mặc dù Phó Dẫn Tu xem đó là việc công nhưng loại chung đụng làm quan hưởng lộc vua này, Hà Nhược Di sinh ra ý muốn với anh, Minh Ngữ Đồng cũng không lấy làm lạ.
Minh Ngữ Đồng chậm rãi kể chuyện ngày hôm đó gặp Hà Nhược Di nói cho Phó Dẫn Tu nghe. Phó Dẫn Tu nghe xong, sắc mặt âm trầm đáng sợ. Trong buổi tiệc rượu tháng trước, anh chỉ cảm thấy Hà Nhược Di nhiều lời, vì thế anh đã điều cô ta đi ba tháng coi như là trừng phạt. Anh không biết Hà Nhược Di lại ôm tâm tư như vậy với mình. Hơn nữa còn ở sau lưng anh, cố ý khiến cho Minh Ngữ Đồng hiểu lầm về mối quan hệ của cô ta và anh.
Sao cô ta dám?
“Hôm nay cô ta đến đây lấy trang phục dạ hội tối nay anh mặc.” Minh Ngữ Đồng nói.
Phó Dẫn Tu gật đầu, giọng điệu khó chịu: “Là anh bảo cô ta đến, cô ta lại nói cái gì nữa?”
Minh Ngữ Đồng cười lạnh, “Cô ta cho rằng tôi mượn cớ thăm bệnh, lấy Cảnh Thời để tiếp cận anh, còn cảnh cáo tôi một trận. Bảo tôi phải biết liêm sỉ, đùng làm chuyện ăn bám. Xem thái độ đó, tôi còn tưởng cô ta chính là nữ chủ nhân ở đây nữa chứ.”
“Nữ chủ nhân ở nơi này chỉ có một mình em.”
Minh Ngữ Đồng: “…”
Cô không phải đang thảo luận với anh về vấn đề này.
Người đàn ông này, sao lại biết lợi dụng thời cơ thế cơ chứ.
Minh Ngữ Đồng đứng dậy, lạnh lùng nói: “Phó Dẫn Tu, tôi chỉ muốn nói, anh quản lý cho tốt đống chuyện xấu của anh.”
Nói xong, Minh Ngữ Đồng sải bước rời đi.
Phó Dẫn Tu không đuổi theo, tâm trạng của Minh Ngữ Đồng cũng thả lỏng đôi chút.
Sau đó, cô mới dám để mình đỏ mặt, thở “phù” một hơi.
Xấu hổ quá!
Cô hiểu lầm cho rằng Hà Nhược Di là bạn gái của Phó Dẫn Tu, còn nổi cáu một trận.
Minh Ngữ Đồng buồn rầu đi vào phòng ngủ của Tiểu Cảnh Thời. Tiểu Cảnh Thời đã nằm sẵn trên giường, thấy Minh Ngữ Đồng cuối cùng cũng đến, không nhịn được oán trách: “Đồng Đồng, sao bây giờ mẹ mới đến? Người ta ở đây chờ mẹ lâu lắm rồi đấy!”
Tiểu Cảnh Thời nằm nghiêng người, một tay chống đầu, tay còn lại vỗ vào chỗ bên cạnh mình. Minh Ngữ Đồng cảm thấy dáng vẻ của cậu nhóc này có chút không đường hoàng, không biết học ở đâu ra?
Minh Ngữ Đồng mỉm cười nói: “Con đợi chút, mẹ thay đồ ngủ xong, sửa soạn một chút rồi mẹ qua.”
Tiểu Cảnh Thời lầm bầm ngồi dậy: “Đồng Đồng, sao mặt mẹ đỏ thế?”
Minh Ngữ Đồng sờ gò má nóng rực của mình, “Thế sao? Có lẽ là trong phòng mở điều hòa, hơi nóng.”
“Thế ạ?” Tiểu Cảnh Thời đảo mắt, “Vừa rồi mẹ mãi không đến, mẹ đã đi đâu thế?”
Không đợi Minh Ngữ Đồng trả lời, Tiểu Cảnh Thời đã cười “hì hì” mờ ám, “Đồng Đồng, không phải mẹ ở cùng ba đấy chứ?”
“Đương nhiên là không rồi.” Minh Ngữ Đồng nói, vội vàng cầm đồ ngủ đi vào nhà tắm.
Cô tắm qua, lúc ra ngoài, trên người vẫn còn mùi sữa tắm trẻ con thơm phức của Tiểu Cảnh Thời.
Trên giường đã đặt sẵn hai cái chăn. Tiểu Cảnh Thời đá một cái sang một bên, “Đồng Đồng, mẹ con mình đắp chung một cái chăn có được không?”
“Được chứ.” Minh Ngữ Đồng đương nhiên sẽ không từ chối.
Cùng đắp chung một cái chăn với Tiểu Cảnh Thời, cô ôm cậu bé vào lòng. Mặc dù ban ngày Tiểu Cảnh Thời ngủ khá nhiều nhưng bị ốm, tinh thần không tốt, cộng thêm cậu đã uống thuốc cảm nên càng buồn ngủ. Chỉ một lát sau, cậu đã ngủ thiếp đi.
***
Phó Dẫn Tu không lập tức đuổi theo Minh Ngữ Đồng mà gọi điện thẳng cho Giáp một.
“Xử lý Giáp năm, bổ sung người phía sau vào ví trí đó.”
Trong lòng Giáp một rét run, xem ra Hà Nhược Di không nghe khuyên nhủ, làm ra chuyện khiến cho ông chủ không chịu đựng được.
“Rõ.” Giáp một lập tức đáp lại.
***
Hà Nhược Di đang ngủ, đột nghiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
Âm thanh vang rõ nhưng nghiêm nghị khiến người ta run sợ.
Hà Nhược Di giật mình ngồi dậy, trong lòng sinh ra dự cảm không lành.
“Ai?” Cô ta đi đến bên cửa, cảnh giác hỏi.
“Là tôi, Giáp một.” Bên ngoải cửa truyền đến giọng nói lạnh lùng không cảm xúc.
Hà Nhược Di không biết tại sao lòng bàn tay đổ mồ hôi, không dám mở cửa.
“Muộn như vậy, có chuyện gì sao?” Hà Nhược Di áp người vào cửa, cẩn thận dè dặt hỏi.
Giáp một mặt không đổi sắc, vẫn lạnh lùng nói: “Ông chủ có dặn dò.”
Hà Nhược Di cũng biết, cho dù cảm thấy sẽ không phải là chuyện tốt đẹp gì, cô ta cũng không thể không mở cửa.
Cô ta chỉ đành nói: “Anh đợi một lát, tôi thay quần áo.”
Giáp một ở bên ngoài cũng không nói nhiều, chỉ dùng tay ra hiệu cho những Giáp Vệ xung quanh bao vây lại, đề phòng Hà Nhược Di chạy trốn.
Hà Nhược Di không kéo dài được bao nhiêu thời gian, thay quần áo xong, cuối cùng cũng mở cửa ra.
“Giáp…” Hà Nhược Di nhìn thấy tình hình trước cửa, mặt biến sắc.
Trước cửa không chỉ có Giáp một, còn có năm Giáp vệ khác.
“Muộn thế này, ông chủ có gì dặn dò?” Hà Nhược Di không kiềm chế được sự sợ hãi trong lòng, ngay cả vẻ mặt cũng không thể trấn tĩnh được.
Giáp một không trả lời, chỉ phất tay. Hai người phía sau đột nhiên tiến lên trước, một trái một phải khống chế Hà Nhược Di.
“Giáp một, anh đang làm gì thế?” Hà Nhược Di sợ hãi chất vấn.
“Dẫn đi.” Giáp một lạnh lùng nói.
Trong lòng Hà Nhược Di biết mình không trốn được, vẫn giãy giụa chống cự theo bản năng, nhưng làm sao có thể chống lại được.
Cô ta bị Giáp một đánh một phát ngất đi, rồi bị đưa đi. Sau đó cô ta bị người khác bấm huyệt bắt tỉnh dậy. Cô ta phát hiện mình đang ở trong một căn phòng nhỏ, xung quanh đều là tường xi măng màu xám. Trên trần nhà treo một cái bóng đèn nhỏ, tỏa ra ánh sáng lờ mờ.