Môi anh dán lên tóc cô, hơi thở nóng bỏng xuyên qua kẽ tóc phà nhẹ lên da cô.
“Nhưng anh biết nấu không nhiều món, anh vẫn đang học.” Khi Phó Dẫn Tu nói chuyện, anh luôn không nhịn được mà hít thở sâu. “Nhưng bữa sáng thì không vấn đề gì.”
“Tôi biết rồi, anh buông tôi ra trước đã.” Minh Ngữ Đồng muốn đưa tay đẩy anh ra.
Anh cố gắng kìm chế, hít một hơi thật sâu, nhấc đầu ra khỏi hõm cổ cô. Ánh mắt anh chậm rãi rơi trên đôi môi cô. Môi cô có màu hồng nhạt.
Anh không kìm chế được cúi đầu, áp sát đôi môi cô, “Đồng Đồng, anh muốn hàng ngày được làm bữa sáng cho em. Nếu như hai chúng ta đều có thời gian, anh còn muốn nấu bữa tối cho em. Em ở nhà làm việc rất khuya, anh còn muốn làm thức ăn đêm cho em.”
Môi anh đang run lên vì căng thẳng vì muốn hôn cô. Minh Ngữ Đồng ngây người, hơn nữa bản thân cũng bối rối.
Rốt cuộc có nên từ chối anh không?
Môi Minh Ngữ Đồng khẽ run, sắc mặt hơi tái.
Phó Dẫn Tu ngẩn người, không hiểu vừa rồi Minh Ngữ Đồng vẫn còn rất ổn, dáng vẻ ngây ngốc cực kỳ đáng yêu. Sao chỉ trong có mấy giây, cô đã thay đổi sắc mặt rồi?
“Đồng…” Phó Dẫn Tu lên tiếng, đôi môi anh khẽ động, chỉ cần sơ ý một chút, sẽ chạm vào môi cô.
Bên ngoài phòng bếp đột nhiên truyền đến tiếng gọi, “Ba, Đồng Đồng, ba mẹ ở đâu thế?”
Phó Dẫn Tu: “…”
Minh Ngữ Đồng vội vàng đẩy Phó Dẫn Tu ra, vừa mở cửa đã nhìn thấy Tiểu Cảnh Thời đi đến cửa phòng bếp. Cậu bé vẫn còn mặc đồ ngủ, tóc tai dựng hết lên.
Lúc này, Tiểu Cảnh Thời còn ngáp ngắn ngáp dài, nhìn thấy Minh Ngữ Đồng, cậu lập tức tỉnh ngủ, vui sướng gọi: “Đồng Đồng, thì ra mẹ ở đây!”
Phó Dẫn Tu ở phía sau khó chịu hừ một tiếng. Vừa sáng ra đã chạy đến làm bóng đèn phá đám. Tâm trạng vừa rồi của Phó Dẫn Tu mặc dù không thể nói là tốt nhưng cũng tràn đầy hi vọng, tâm trạng đuổi theo ánh bình minh ngay trước mắt rất kích động. Nhưng bây giờ, ánh bình minh chớp mắt đã bị con trai phá tan, tâm trạng cực kỳ không tốt.
“Ba, ba cũng ở đây à?” Lúc này Tiểu Cảnh Thời mới nhìn thấy Phó Dẫn Tu, đôi mắt tròn xoe nhìn qua nhìn lại ba mẹ mình.
Đột nhiên, bàn tay nhỏ bụm miệng cười gian xảo, “Ba mẹ, trai chưa vợ gái chưa chồng, trốn ở phòng bếp làm gì thế?”
Phó Dẫn Tu híp mắt, nghiến răng với Tiểu Cảnh Thời.
Biết là trai chưa vợ gái chưa chồng ở phòng bếp, cơ hội tốt như vậy, thằng nhóc còn đến phá đám!
Tiểu Cảnh Thời phản ứng lại, nhanh chóng vả mấy cái vào miệng mình, “Ôi trời, con phải đi đánh răng rửa mặt đây. Ba mẹ tiếp tục, tiếp tục đi!”
Nói xong, cậu bé chạy biến đi như một cơn gió.
Phó Dẫn Tu thực sự tức đủ no rồi, hận không thể lôi thằng nhóc thối tha kia quay lại đánh cho một trận!
Phá hoại không khí xong là chuồn?
Khi Phó Dẫn Tu còn đang sa sầm mặt mũi, Minh Ngữ Đồng cùng vội vã xoay người rời đi, không nói tiếng nào.
Lần này, Phó Dẫn Tu thấp thỏm không yên, cất bước đi theo ra đến cửa thì thấy Minh Ngữ Đồng đã trốn vào nhà vệ sinh.
Nhưng anh rất lo lắng, thái độ bây giờ của cô là sao chứ?
Rốt cuộc… có trách anh không đây?
Minh Ngữ Đồng thay quần áo xong, rồi vội vàng trang điểm nhẹ. Cô sửa soạn xong thì Tiểu Cảnh Thời cũng đã thay đồng phục xong.
“Đồng Đồng, chúng ta đi ăn sáng thôi.” Tiểu Cảnh Thời thấy đồ đạc đã thu dọn xong, Minh Ngữ Đồng vẫn lề mà lề mề không chịu ra ngoài.
Cậu bé thông minh như vậy, đương nhiên có thể đoán ra lý do mẹ mình lề mề không chịu ra ngoài rồi.
Cậu không thể để Đồng Đồng trốn tránh ba được!
“Mau lên, nếu không con sẽ đi học muộn mất.” Tiểu Cảnh Thời lắc tay Minh Ngữ Đồng. Quả nhiên Minh Ngữ Đồng lập tức không chần chừ nữa. Cô mở cửa, vừa vặn nhìn thấy bộ dạng Phó Dẫn Tu đang giơ tay định gõ cửa.
Minh Ngữ Đồng cũng bất ngờ, suýt nữa thì va vào lồng ngực anh.
Phó Dẫn Tu đã bày sẵn tư thế, đợi cô nhào vào lòng mình. Không ngờ cô lại trụ vững người.
Phó Dẫn Tu: “…”
Anh vô cùng nuối tiếc thu tay lại, cúi đầu thì bắt gặp nụ cười hả hê của Tiểu Cảnh Thời.
Phó Dẫn Tu che miệng ho khan một tiếng, che giấu sự bối rối của mình, nói với Minh Ngữ Đồng: “Bữa sáng đã xong.”
“Đồng Đồng, chúng ta mau đi nếm thử đi. Gần đây lúc ở nhà, chỉ cần có thời gian, ba sẽ tự mình nấu bữa sáng đấy.” Tiểu Cảnh Thời lè lưỡi, nói xấu: “Mới đầu ăn chẳng ra gì.”