Hạ Trường Duyệt thật sự không hề muốn nhớ lại chuyện bốn năm trước. Mỗi khi nhớ đến, cô đều cảm thấy đó là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp làm tim đau nhói.
Giang Minh Na lại cố tình “nhắc nhở” từng chút một bên tai cô.
Hạ Trường Duyệt nhìn xung quanh càng lúc càng đông người, không muốn dây dưa với Giang Minh Na nữa, nên cố đẩy cô ta ra, đi về phía trước.
“Hạ Trường Duyệt!”
Giang Minh Na bỗng nhiên hét to thành tiếng.
Hạ Trường Duyệt vừa quay đầu lại, một bình nước đã hắt hết lên người cô.
Nước khoáng ướp đá thật lạnh, từ mặt cho đến ngực, toàn bộ thân áo phía trước của Hạ Trường Duyệt đều ướt sũng.
Áo sơ mi trắng trở nên trong suốt, đường cong ngực như ẩn như hiện khiến cô đầy hấp dẫn, trong nháy mắt biến thành tâm điểm của đám đông.
Quan trọng nhất là kịch bản trong tay cô cũng bị ướt.
Hạ Trường Duyệt lấy kịch bản che trước ngực mình cho đỡ xấu hổ. Cô ngẩng đầu, nhìn Giang Minh Na với ánh mắt tức giận.
Cô tiến lên phía trước, đưa tay lên…
“Cậu Trì đến, nhanh lên, dọn dẹp hiện trường, thông báo với đạo diễn!” Bên ngoài có vài người vội vàng chạy đến, hô to một tiếng với đoàn phim.
Tay của Hạ Trường Duyệt đang giơ cao giữa không trung, bất chợt dừng lại, cô nhìn về phía cửa ra vào.
Một bóng dáng cao to, dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ ngạo nghễ tôn quý, chậm rãi đi vào.
Khuôn mặt tuấn tú với góc cạnh sắc nét, đôi mắt mê hoặc, đôi môi mỏng như vẽ hơi mím lại…
Mỗi một góc độ đều hoàn mỹ không thể bàn cãi.
Bên cạnh anh, một đám hộ vệ đang nhanh chóng khống chế hiện trường, ngăn chặn tất cả những người không liên quan ở lại bên ngoài.
Hạ Trường Duyệt đứng sững một chỗ, ngây ngốc nhìn anh.
Một tuần, đã một tuần cô không nhìn thấy anh.
Cô cho rằng mình không quan tâm, nhưng vào thời khắc này, cô mới phát hiện, hóa ra cô sợ anh bao nhiêu, thì muốn gặp anh bấy nhiêu…
Vệt nước nhỏ trên mặt chảy xuống, khiến cô nhớ ra mình đang rất xấu hổ. Cô khẩn trương đưa tay che trước ngực.
Cô muốn quay người bỏ đi, nhưng chân lại giống như bị đóng đinh dính chặt trên mặt đất, không thể động đậy.
Hạ Trường Duyệt trơ mắt nhìn Nghiêm Thừa Trì đi về phía mình. Ánh mắt đen láy lướt qua người cô, rồi lại làm như không có gì, lập tức dời đi, lạnh lùng lướt qua thân thể cô, giống như không nhìn thấy cô…
Thân thể Hạ Trường Duyệt cứng đờ.
So với việc bị Giang Minh Na gây khó dễ, thì việc bị anh ngó lơ càng khiến cô thêm khổ sở.
“Thấy chưa, trong mắt của cậu Trì bây giờ không hề có cô.” Giang Minh Na say mê nhìn bóng dáng cao to của người đàn ông, còn không quên rắc thêm muối vào vết thương của Hạ Trường Duyệt.
Cô ta cao ngạo ném bình nước trong tay đi, giẫm giày cao gót bước nhanh vào lều quay phim, bỏ mặc Hạ Trường Duyệt một mình, cô đơn ngây ngốc đứng ở đó.
“Cô Hạ, đạo diễn Vương bảo tôi mời cô vào, ông ấy nói nhà đầu tư muốn xem kịch bản của cô.” Nhân viên công tác đột nhiên vội vã chạy ra từ trong lều.
“…”
Hạ Trường Duyệt kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía người nhân viên, “Anh nói sao?”
“Cô Hạ, quần áo của cô đã ướt hết, nếu cứ để vậy đi gặp nhà đầu tư thì thật không lịch sự. Tôi đưa cô đi thay đồ trước, còn kịch bản, nếu cô có mang theo USB, tôi có thể in lại giúp cô.”
Thái độ của người nhân viên công tác thay đổi một trăm tám mươi độ, sự nhiệt tình này khiến cô bất ngờ.
Sau khi thay quần áo xong, Hạ Trường Duyệt mới phát hiện Nghiêm Thừa Trì cũng ngồi trước máy quay. Trên khuôn mặt mê hoặc bao phủ một lớp sương mù, giống như có ai đã đắc tội với anh vậy.