Phía sau camera, sức thu hút của Nghiêm Thừa Trì càng rõ rệt. Anh chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, không nói tiếng nào, mà khiến cho bầu không khí xung quanh đều trở nên nặng nề khó nói.
Tất cả mọi người đều nhìn anh dè chừng, sợ lỡ lời đụng chạm làm anh mất hứng.
Hạ Trường Duyệt càng không dám đắc tội anh, ngoan ngoãn đứng một bên không nói lời nào.
“Đạo diễn, cô Giang nói cô ấy đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, hi vọng đạo diễn có thể quay cảnh của cô ấy trước.” Người nhân viên luôn đi theo Giang Minh Na vội vã chạy đến bên cạnh đạo diễn, nhỏ giọng nói.
“Không phải vừa rồi cô ta bảo nóng quá, muốn đợi thêm một lát rồi mới quay sao? Tại sao đột nhiên lại muốn quay trước?” Đạo diễn quay đầu, nhìn người nhân viên.
“Cô Giang nói trời nóng quá, không muốn mình làm ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim. Hơn nữa, cảnh tiếp theo là diễn trong nhà, cũng không vất vả lắm.” Nhân viên công tác dè dặt trả lời lại.
Người bên cạnh có lẽ không nghe rõ lắm, nhưng Hạ Trường Duyệt đứng ngay phía sau đạo diễn, nên nghe rất rõ.
Trong ấn tượng của cô, Giang Minh Na không phải là loại người nghĩ cho người khác mà lo lắng đến chuyện trì hoãn tiến độ của đoàn phim.
Ánh mắt của Hạ Trường Duyệt lóe lên, cô nhìn về phía Nghiêm Thừa Trì.
Giang Minh Na chính là thấy anh đến nên mới vội thể hiện như vậy.
“Cậu Trì, ý anh thế nào?” Đạo diễn nhìn Nghiêm Thừa Trì, cung kính hỏi.
“Nơi này là địa bàn của ông, ông cứ tự nhiên.” Nghiêm Thừa Trì hé đôi môi mỏng, lạnh lùng thốt ra một câu. Ánh mắt đen sâu thẳm bình tĩnh, anh nhìn vào màn hình máy quay, giống như bản thân thật sự rất quan tâm đến bộ phim mình tài trợ.
Chỉ có Hạ Trường Duyệt là nhận ra, anh đang tức giận. Mặc dù cô cũng không biết anh đang giận cái gì.
Nghe vậy, vị đạo diễn thở dài một hơi nhẹ nhõm, “Vậy bảo cô ta hãy chuẩn bị cho tốt đi, chúng ta quay cảnh trong nhà trước. Minh Na là một diễn viên rất có tiềm lực, diễn rất có sức hút.”
“Vậy sao, vậy phải xem kỹ mới được.” Nghiêm Thừa Trì hơi nhếch khóe miệng, cười như không cười.
“Đạo diễn, sàn diễn đã sắp xếp xong, nhân viên đã vào chỗ…” Nhân viên phụ trách cảnh quay báo cáo thông qua bộ đàm.
“Máy quay vào chỗ, chúng ta chuẩn bị bắt đầu.”
Theo tiếng ra lệnh của đạo diễn, xung quanh trở nên thật yên tĩnh.
Giang Minh Na diễn vai một người trí thức đô thị thất tình, vì tâm trạng không tốt nên đến quán bar mua say, rốt cuộc cãi nhau với người ta, bị người ta đẩy ngã ra đất, được chân mạng thiên tử của mình ra tay anh hùng cứu mỹ nhân.
Đạo diễn vừa hô lên một tiếng, ai nấy đều vào vị trí của mình, chuẩn bị khởi động máy quay. Nghiêm Thừa Trì vẫn luôn im lặng nghe xong cốt truyện thì đột nhiên lạnh lùng mở miệng.
“Chỉ đẩy một cái đã ngã? Nữ chính là Lâm Đại Ngọc à?”
“…”
Đạo diễn ngẩn người, chợt phản ứng kịp, cung kính nhìn Nghiêm Thừa Trì, “Không biết cậu Trì có ý kiến gì?”
“Nếu nữ chính đang ở quán bar, tại đó lại xảy ra tranh cãi với người ta, vậy bị người ta tạt một ly bia vào mặt, không phải hợp tình hợp cảnh hơn sao?”
“Cái này…” Đạo diễn hơi do dự. Phía sau Giang Minh Na có nhà họ Giang chống lưng, để cô ta bị tạt nguyên ly bia, chỉ sợ gây ra chuyện động trời.
Nhưng nhà đầu tư của bộ phim này là Tập đoàn Nghiêm thị, nhà họ Giang bé nhỏ thật sự không đáng nhắc tới.