Từ Khánh Dung có ý muốn gia nhập vào Tống thị, đương nhiên nhận về rất nhiều ý kiến trái chiều. Đa số các vị cổ đông trong công ty đều phản đối, cho rằng cô không đủ năng lực để đảm nhận trọng trách của Tống Duật.
“Hiện tại tôi là phó tổng giám đốc của Tống thị, hoàn toàn có thể hỗ trợ đắc lực cho Từ Khánh Dung. Dù sao chị ấy cũng tốt nghiệp đại học kinh tế danh giá nhất cả nước, mọi người có gì không phục?” Đình Thiên đứng dậy tuyên bố.
“Cô ấy có kinh nghiệm sao? Bằng cấp đâu phải thứ có thể đem ra nói vào lúc này.” Một vị cổ đông phản bác.
“Tình hình trước mắt, dự án không thể bị trì trệ. Từ Khánh Dung lại là người giám hộ hợp pháp của anh trai tôi. Nếu như chị ấy có thể trực tiếp tham gia vào dự án lần này, chẳng phải mọi quyết định cần thiết sẽ được xử lý nhanh chóng hơn sao?”
Bên trong phòng họp bắt đầu những lời bàn tán, Từ Khánh Dung ngồi yên một chỗ, tuy cảm thấy lo lắng nhưng phải cố gắng kìm nén lại, ngoài mặt tỏ vẫn ra bình tĩnh. Những gì cần nói cô đã nói, bây giờ chỉ chờ biểu quyết từ phía mọi người.
“Mẹ không đồng ý. Để Từ Khánh Dung đảm nhận dự án lần này, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, công ty tổn thất thì thế nào?” Lâm Tố Hương không nhịn được mà lên tiếng.
Dù gì bà ta cũng đang đại diện cho Tống An Nam, cho nên lời nói đương nhiên rất có trọng lực.
“Vậy mẹ muốn thế nào?” Đình Thiên hỏi.
“Để một người khác thay Tống Duật trong dự án này.”
“Người đó là con, đúng không?” Cậu quay sang nhìn các vị cổ đông, thăm dò ý kiến của bọn họ.
Nếu là Đình Thiên, mọi người đều nhất trí tán thành.
“Nếu như quyền kiểm soát dự án ở trong tay tôi, vậy tôi muốn Từ Khánh Dung tham gia cùng. Cái này không phải thông qua ý kiến của mọi người chứ?”
“Con…” Lâm Tố Hương chỉ tay về phía Đình Thiên, mím môi tức giận.
Bà ta tạo biết bao cơ hội cho Đình Thiên, còn dày công đi lôi kéo từng vị cổ đông. Kết quả, cậu lại đứng về phía những người kia, chống đối lại mẹ của mình.
Cuối cùng, vẫn là tiến hành biểu quyết để giải quyết vấn đề.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, cánh cửa phòng họp mới mở ra. Lâm Tố Hương là người đầu tiên bước ra khỏi phòng. Vừa quay lưng đi, gương mặt bà ta đã đổi sắc. Bao nhiêu sự giận dữ thể hiện rõ hết qua cái trừng mắt đáng sợ.
Từ Khánh Dung thở phào một hơi. Hôm nay nhờ sự trợ giúp của Đình Thiên, cô mới vượt qua cửa ải khó khăn này.
Sau này, không chỉ có cậu, mà bên cạnh Từ Khánh Dung còn có sự hỗ trợ đắc lực từ Lưu Vũ và vị một luật sư riêng của Tống Duật.
Phương Mỹ Anh đi gặp khách hàng, vừa hay ở gần với Tống thị. Biết Từ Khánh Dung đang ở công ty, cô ấy đã rủ cô ra ngoài ăn trưa. Trùng hợp Cố Bắc Thành cũng ngỏ lời mời Từ Khánh Dung dùng bữa. Vì vậy, ba người liền đi chung.
Anh nhường hai cô gái gọi món. Phương Mỹ Anh ngồi đối diện Cố Bắc Thành. Mỗi lần gặp anh, không hiểu sao cô ấy cứ cảm thấy hơi căng thẳng. Bình thường vốn rất hoạt bát, nhưng ở trước mặt người mình thích, một câu cũng khó thốt thành lời.
“Mỹ Anh, cậu nghĩ cái gì mà ngẩn ngơ thế? Ăn đi chứ?”
“À… tớ vẫn đang ăn mà.” Phương Mỹ Anh vô tình chạm phải ánh mắt Cố Bắc Thành. Thấy anh nhìn mình, mi mắt cô bất giác rủ xuống.
Cố Bắc Thành tỉ mỉ bóc một con tôm lớn. Phương Mỹ Anh không nén nỗi tò mò, len lén quan sát từng hành động của anh. Quả nhiên, Cố Bắc Thành cầm con tôm đã bóc sạch vỏ, bỏ vào bát của Từ Khánh Dung.
“Em ăn đi.” Anh mỉm cười, ánh mắt hướng về người con gái kia đầy trìu mến.
Từ Khánh Dung không tránh khỏi ngại ngùng. Đột nhiên được Cố Bắc Thành bóc tôm, cô đâm ra thấy hơi khó xử.
Phương Mỹ Anh lại càng sượng sùng, bỗng dưng có cảm giác bản thân thật thừa thãi. Cô vội đứng dậy, lúng túng nói:
“Em… em vào nhà vệ sinh một lát.”
Trước biểu hiện của hai cô gái, Cố Bắc Thành mới nhận ra mình kém tinh tế. Anh định gọi Phương Mỹ Anh lại, nhưng cô ấy càng bước càng nhanh, cũng không thèm quay đầu.
Một lúc lâu Phương Mỹ Anh mới trở lại bàn ăn. Hai người kia vẫn chưa ăn gì, như là đang đợi cô ấy. Cố Bắc Thành bóc thêm vài con tôm nữa, để sẵn ở đĩa. Sau đó chủ động bỏ một con vào bát của Phương Mỹ Anh.
“Tôm ở đây rất ngọt, em ăn đi.”
Sau bữa trưa, Từ Khánh Dung về chung xe cùng Phương Mỹ Anh. Trên đường, hai cô nàng tìm chuyện để tâm sự.
“Cậu nói sao? Trước khi xảy ra tai nạn, Tống Duật đã ký vào đơn ly hôn rồi?” Phương Mỹ Anh ngạc nhiên tột độ trước lời thú nhận của Từ Khánh Dung.
“Ừ. Chuyện này chỉ có Bắc Thành và cậu biết. Mỹ Anh, hy vọng cậu có thể giữ bí mật giúp tớ.” Ý này của cô chính là dặn Phương Mỹ Anh đừng để Phương Thái Khang được biết.
“Cậu yên tâm. Tớ tuyệt đối sẽ giữ bí mật chuyện này...” Phương Mỹ Anh nghĩ, Cố Bắc Thành biết Từ Khánh Dung và Tống Duật đã ký đơn ly hôn, nhưng vẫn khuyên cô làm người giám hộ cho Tống Duật. Quả thật, tình yêu của anh dành cho Từ Khánh Dung sâu đậm đến vậy.
Hết thảy đều nghĩ cho người mình yêu mà không cần có được người đó. Một thứ tình cảm giản đơn mà cao cả.
Phương Mỹ Anh tự cười trong lòng. Có lẽ, cả đời cô ấy cũng không thể chen chân vào trái tim của Cố Bắc Thành.
Gần về đến biệt thự, không khí đang yên ắng bỗng nhiên vang lên tiếng nhạc chuông điện thoại.
“Dì Trần, dì gọi cho cháu có chuyện gì sao?”
Từ Khánh Dung vừa dứt câu, đầu dây bên kia vang lên giọng của một người đàn ông, có chút nhõng nhẽo.
“Vợ ơi, em đâu rồi? Anh nhớ vợ, mau về với anh đi mà…”