Kế đó, gian phu trong miệng Lục Cảnh Lễ như thể đi guốc trong bụng anh ta, biết tỏng anh ta muốn làm gì nên rất dễ dàng phá giải đòn tấn công và áp chế anh ta…
Sau khi bị hành hạ đến lần thứ n, cuối cùng Lục Cảnh Lễ cũng tru lên một tiếng!
Cách đánh anh thuần thục như “nước chảy mây trôi” này quả thật là ông anh ruột anh rồi!
Khóe miệng Ninh Tịch giật một cái: “Đã cố ngăn anh đi tìm chết rồi mà, ai bảo không nghe cơ!”
Nói tới thì, Tiểu Bảo thông qua sự quan sát phát hiện Kha Minh Vũ là Lục Đình Kiêu, cô thì thông qua khí chất và phản ứng của Tiểu Bảo để phán đoán, còn Lục Cảnh Lễ thì lại… bị ăn đòn xong mới phát hiện ra…
Lục Cảnh Lễ ôm cổ tay yếu ớt của mình, không ngừng thổi phù phù: “Cô ngăn tôi bao giờ! Cô không thể nói thẳng với tôi đây là anh trai tôi được à?”
Ninh Tịch trợn trắng mắt: “Tôi vừa mới mở miệng anh đã nhảy vào miệng tôi ngồi rồi còn muốn tôi nói kiểu giề!”
Tên không tim không phổi Lục Cảnh Lễ rất nhanh chóng quẳng chuyện bị ăn đòn oan đi mà bắt đầu hưng phấn xoay tròn quanh ông anh trai: “Trông thật quá đi mất! Nếu không phải em thông minh thì đã suýt bị lừa rồi!”
Ninh Tịch: “...”
Lục Cảnh Lễ nói xong, sắc mặt liền trở nên nghiêm trọng, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn hẳn, lo lắng nhìn Lục Đình Kiêu: “Anh, sao anh lại hóa trang thành thế này, anh phải làm chuyện gì rất hệ trọng tuyệt đối không thể lộ mặt sao?”
Lục Đình Kiêu hơi trâm ngâm một hồi, cảm thấy Lục Cảnh Lễ nói vậy cũng đúng: “Ừ.”
Lục Cảnh Lễ nghe xong liền tức giận, bất mãn nói: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy, sao chuyện gì anh cũng gạt em, không chia sẻ với em!”
Lục Đình Kiêu: “Không chia sẻ được.”
Lục Cảnh Lễ: “Anh không nói thì làm sao mà biết không chia sẻ được!”
Lục Đình Kiêu: “Đóng phim với chị dâu của em.”
Lục Cảnh Lễ: “...”
Lục Cảnh Lễ nghẹn mất đúng 10 giây đồng hồ rồi mới kịp phản ứng, đau đớn ôm lấy ngực: “Nếu ngày nào đó em chết… thì chính là bị đống thức ăn cho cún của các người làm bội thực. Khốn kiếp, chẳng trách gần đây thoáng cái đã chả thấy tăm hơi anh đâu. Em còn tưởng anh làm cái gì, hóa ra là lại đi nói chuyện yêu đương! Hừ! Em cứ tưởng anh đi cứu thế giới mới chủ động làm thêm giờ, chia sẻ công việc với anh, tiều tụy đến nỗi mặt cũng hóp cả vào!”
“Ơ, cậu ạ… bữa khuya mọi người tính ăn lẩu à? Cho cháu xin miếng?” Sau lưng bỗng vang lên giọng nói như vừa tỉnh ngủ.
Quả thật là mùi lẩu bên này nồng quá, bay cả sang căn biệt thự ở đối diện, thế nên Giang Mục Dã vốn đang ngủ trên giường cứ thế men theo mùi mà tới đây.
“Ăn cái rắm ấy! Đổ hết cả rồi đây này!” Lục Cảnh Lễ nghe tới chữ lẩu lại nổi quạu lên sau đó lại thấy có gì đó là lạ: “Này, thằng nhóc kia, sao cháu lại thản nhiên thế hả? Cháu biết… người này là cậu của cháu sao?”
Lục Cảnh Lễ nhìn về phía người đàn ông mà Ninh Tịch đang ôm tay rồi hỏi.
nbmdthttmình không đánh giá cao cốt truyện, tình tiết cũng máu chó=) như mấy bộ khác thôi(do ra cũng lâu r nhỉ), nhưng mình lại ấn tượng với cách xây dựng nhân vật của tác giả, khiến mình ấn tượng rất nhiều. Mình thích cách 2 người họ luôn tin tưởng nhau dù ra sao, mình thích Ninh Tịch buông bỏ quá khứ 1 cách dứt khoát và chấp nhận Đình Kiêu. Cũng hơi chán vì truyện chủ yếu xoay quanh Ninh Tịch là chính, mình muốn thêm 1 góc nhìn của Đình Kiêu vào, để mình có thể hiểu rõ nhân vật hơn(đa phần truyện nào cũng xoay quanh nữ chính ha) - sent 2024-10-08 20:20:35
Nhã Thanh1688317898Truyện này rất hay luôn - sent 2024-06-22 06:33:10
tieuthu_tienxuĐọc lại lần thứ n rồi. Truyện mãi đỉnh cả về nội dung, logic lẫn lời thoại và mạch cảm xúc. - sent 2024-02-29 09:29:21
le le1645863686Chị Tịch mãi đỉnh, gđ nhỏ siêu đáng yêu. Hong biết đọc lại bn lần rùi huhu - sent 2023-11-04 23:57:25
trinhthaovannt hôn mê là chap bn mn?
- sent 2023-06-12 13:09:58