Buổi tối ngày thứ tư, Trì Ý Nam bất ngờ trở về, nhưng cả người đầy mùi rượu. Lúc đó Tô Noãn Cẩn chuẩn bị đi ngủ, chuông cửa dưới tầng vang lên ầm
Thật ra cô không định mở cửa bởi vì Trì Ý Nam và dì Tuyết đều có chìa khóa nhà, bố mẹ chồng sẽ không tới vào giờ này. Nhưng người bên ngoài dường như phải gặp được chủ nhà. Không còn cách nào khác, cô đành khoác áo xuống tầng.
Cửa mở ra, Lục Tử Kiêu và Trì Ý Nam đứng ở bên ngoài. Mùi rượu nồng nặc, rõ ràng cả hai uống không ít nhưng Trì Ý Nam lại say. Cô biết tửu lượng của anh rất tốt, ít khi say, không ngờ anh cũng vướng vào tình cảnh này.
Cô nghiêng người để họ đi vào, Lục Tử Kiêu thở hổn hển thả Trì Ý Nam xuống sofa, sau đó cầm cốc nước trên bàn trà uống mấy hớp. Tô Noãn Cẩn định chế nhạo anh ta vài câu nhưng ngẫm lại thì thôi, lỡ như ý chí chiến đấu của anh ta được khơi dậy thì khó mà đuổi đi được.
Cô thay dép giúp Trì Ý Nam, Lục Tử Kiêu ngồi trên sofa nhìn người phụ nữ mặc áo khoác đang ngồi xổm dưới đất, nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn, không giống người đã khiến đại ca tức giận uống rượu mấy hôm liền.
“Tô Noãn Cẩn, cô nhẹ nhàng thôi, con gái con đứa mà sao thô bạo vậy?” Lục Tử Kiêu thấy cô thô lỗ cởi giày như hận không thể khiến mắt cá chân người ta bị trẹo thì lên tiếng.
“Không cần biết tôi có phải con gái hay không nhưng ít nhất anh không phải, nếu chế tối thô bạo thì anh tự làm đi.” Tô Noãn Cẩn đã cởi một chiếc giày, đứng dậy không làm nữa. Lục Tử Kiêu thấy cô đình công thì không dám nói gì, đợi cô thay giày và cởi áo khoác của Trì Ý Nam ra mới hỏi cô có cần đưa người lên phòng ngủ không.
“Đương nhiên, anh ấy nặng như vậy, anh cảm thấy tôi có thể để lên được à?”
Lục Tử Kiều cảm thấy mình thật sự không hợp với người phụ nữ này, sao anh ta lại muốn bóp chết có thể cơ chứ? Anh ta tức giận đỡ Trì Ý Nam lên tầng.
Tô Noãn Cẩn đi theo sau, nhìn dáng vẻ giận nhưng chỉ có thể nhịn của anh ta thì vui vẻ, không còn buồn ngủ nữa.
Hôm nay Trì Ý Nam say túy lúy, không còn ý thức, để mặc người ta làm gì thì làm. Lục Tử Kiêu đi rồi, cô lấy khăn ấm lau mặt cho anh. Dưới ánh đèn màu trắng, anh đang nhắm mắt, lông mi còn dài và đẹp hơn con gái, đôi môi mỏng mím lại không vui, mày cũng cau lại. Cô nhanh chóng dời mắt, làm nóng khăn rồi lau người cho anh.
Cuộc cãi vã hôm đó hiện lên trong đầu cô, nhớ lại những lời Lục Tử Kiêu nói, thì ra cô cũng có lực sát thương rất mạnh, có thể khiến anh tức đến mức tối nào cũng uống rượu, đúng là tội lỗi.
Sau khi thay đồ ngủ và đắp chăn cho anh xong, cả người Tô Noãn Cẩn toàn mồ hôi. Cô đi tắm rồi tắt đèn đi ngủ. Hơi thở người đàn ông bên cạnh đều đều, không làm những trò điên khùng sau khi say rượu, dáng vẻ an tĩnh khiến cô cảm thấy khá đáng yêu, ít nhất lúc này cô muốn làm gì thì làm.
Đêm nay Tô Noãn Cẩn ngủ khá ngon, không biết có phải hôm qua thừa dịp anh say rượu mà trả thù được hay không mà vết bầm ở cằm đã hết. Khi cô dậy thì Trì Ý Nam đã đi làm, cô ăn vội bữa sáng rồi lái xe tới Thượng U”.
Tiểu Thảo thấy cô tới thì vui vẻ, buông đồ trong tay xuống, bước tới: “Bà chủ, cuối cùng chị cũng tới rồi, ba ngày chị không đến em tưởng chị gặp chuyện gì chứ, cả điện thoại cũng tắt máy.”
“Không sao cả, gần đây chị hơi mệt nên nghỉ ngơi ở nhà vài ngày thôi.” Sáng nay ra khỏi nhà cô mới khởi động lại điện thoại, không biết có người gọi vì lo lắng cho cô.
“Bà chủ à, mấy ngày chị không tới lại có người tặng hoa hồ điệp, em đặt ở kia kìa.” Theo hướng Tiểu Thảo chỉ, Tô Noãn Cẩn thấy mấy chậu hoa hồ điệp trong tủ kính. Không biết rốt cuộc ai lại có hứng thú và kiên nhẫn theo đuổi một người phụ nữ đã có chồng, đúng là tò mò.
“Sao không hỏi người đưa hoa tới?”
“Anh ta chỉ nói khách hàng yêu cầu giữ bí mật nên không chịu nói.”
Tô Noãn Cẩn cũng chẳng hỏi nữa, nên đến thì sẽ đến, cô không tin người kia không bao giờ xuất hiện. Hôm nay cô không có việc gì nên đã hẹn bạn thân đại học - Tần Nhiên đi uống trà chiều. Nhưng giữa đường lại có Trình Giảo Kim nhảy ra nên cô đành phải dời buổi hẹn sang ngày mai.
Trong ba năm kết hôn, cô chưa từng hỏi thăm chuyện bên ngoài của Trì Ý Nam, không phải trên báo chưa từng xuất hiện scandal của anh với mấy ngôi sao nhỏ nhưng chưa có ai dám đến gây chuyện trực tiếp với cô. Nhưng hôm nay lại có một người phụ nữ mời cô đi uống trà, thuận tiện thảo luận định nghĩa về tình yêu.
Đã lâu rồi không gặp phải chuyện thế này nên cô quyết định sẽ tới chỗ hẹn.
Mồm miệng Tô Noãn Cẩn không phải dạng vừa, vừa hay tìm người để mài giũa.
Cô đến quán cà phê vào thời gian đã hẹn, đỗ xe, sau đó bước vào trên đôi giày cao gót. Nhân viên mở cửa cho cô, đi qua hành lang cổ kính thì tới phòng riêng, cô chỉnh lại quần áo.
Cô đẩy cửa bước vào thì thấy trong phòng có một người phụ nữ mặc đồ đỏ, đeo kính râm nên chỉ thấy chiếc cằm nhọn và mái tóc xoăn dài chấm vai. Chiếc váy đỏ trên người làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn, khí chất không tệ, có điều không biết sau cặp kính râm là gương mặt thế nào, nhưng chắc cũng khá đẹp.
Người phụ nữ thấy cô bước vào thì vẫn ngồi yên trên ghế, không tháo kính râm xuống. Chậc, là Hứa Bằng, người đại diện sản phẩm của công ty Trì Ý Nam, là ngọc nữ mới nổi, chỉ không biết là ngọc nữ hay là người phụ nữ tham vọng. Tô Noãn Cẩn thấy cô ta cũng khá đẹp, nhưng cô không thích, đặc biệt là đôi mắt luôn quyến rũ, lưu luyến khi nhìn Trì Ý Nam!