Đường cống nước đã thông, Cố Ngôn nhìn bánh xe phía trước, nước vốn dâng lên đến nửa bánh xe đã nhanh chóng rút xuống với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, ào ạt đổ về phía trước.
Cố Ngôn khởi động xe, lái đến khu phố cổ, chuẩn bị về văn phòng.
Cô là một chuyên gia tâm lý tội phạm, có văn phòng của riêng mình, hợp tác với cảnh sát.
Màn đêm dần buông, mưa không ngớt mà còn lớn hơn, cần gạt nước hoạt động liên tục trên kính chắn gió.
Cố Ngôn quen đường quen lối lái xe, nhớ đến những lời Lâm Tử nói ban nãy, trong đầu cô không khỏi hiện lên một bóng dáng.
Người trong nhà vệ sinh trước đó, vóc dáng cao gầy, mặc dù trông có phần biếng nhác, nhưng dáng người không tệ, vai rộng, chân cũng dài.
Lúc này, một chiếc xe phía sau đột ngột vượt lên.
Cố Ngôn cau mày, đưa mắt nhìn sang thì thấy người ngồi ở ghế phụ lái trên chiếc xe đó.
Anh hạ cửa sổ xe xuống, nửa bóng người mơ hồ trong màn mưa mờ ảo, lưng dựa vào ghế, cánh tay gác lên cửa sổ, ngón tay kẹp điếu thuốc lập lòe ánh lửa.
Là anh! Cố Ngôn vừa nhìn đã nhận ra, là người cô gặp trong nhà vệ sinh.
Từ góc của cô có thể nhìn thấy được chiếc cằm hơi nhọn của người đó, góc nghiêng khôi ngô, vô cùng nổi bật.
Lúc này, người đàn ông ở ghế phụ lái trên xe cứ thế biếng nhác ngồi đó, không biết nói gì với tài xế mà khóe môi cong lên, đôi hàng mày dài và ánh mắt cũng lộ ra ý cười.
Mặc dù anh đang cười, nhưng lại toát ra một chút thờ ơ, một chút không đứng đắn, một chút phong lưu gần như chán nản.
Lúc Cố Ngôn chuẩn bị vượt lên thì phát hiện anh nhìn sang phía này.
Mắt anh hẹp dài, không nhìn rõ được vẻ mặt anh trong màn mưa.
Cô chỉ có thể thấy anh rít một hơi thuốc, đôi môi mỏng hé mở, sau khi quanh quẩn một vòng trong phổi thì phả ra không khí, ánh đèn bên đường như tô thêm một chút ánh sáng cho làn khói.
Khi Cố Ngôn không chắc rằng đối phương có nhận ra cô hay không thì thấy anh búng tàn thuốc, khóe môi nhếch lên, hệt như đang giễu cợt.
Anh dời mắt đi, sau đó xe nhanh chóng vượt qua cô.
Anh nhìn thấy rồi!
Cố Ngôn cắn răng, cô chắc chắn.
Là tài xế đã lái xe lâu năm, cô tuyệt đối không cho phép mình bị vượt xe, huống hồ là bị khiêu khích.
Đường nét khuôn mặt thanh tú lạnh lùng của Cố Ngôn toát ra đôi phần sắc bén, cô chuẩn bị tăng tốc vượt qua xe anh.
Khu phố cổ nhiều xe, đường tấp nập, trời lại còn mưa, càng khó lái hơn.
Ngay lúc cô đuổi theo sát xe anh, đang chuẩn bị vượt lên thì một tình huống bất ngờ xảy ra!
Một người đi xe mô tô ở phía trước đột ngột trượt bánh, ngã từ trên xe xuống, lăn mấy vòng. Cố Ngôn nhìn thấy cảnh này, cô gần như đánh vô lăng sang trái theo bản năng.
“Két!”
Bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra âm thanh vô cùng chói tai, nước bắn tung tóe.
Trên con đường xe cộ qua lại, sau khi một người ngã từ trên xe mô tô xuống, một chiếc xe Jeep chắn ngang ngay trước người anh ta, tránh để anh ta bị xe phía sau đâm phải.
Chính lúc này, một người ở phía sau vừa cúi đầu cầm điện thoại nhắn tin vừa lái đến, Cố Ngôn bị một luồng sáng chiếu tới làm chói mắt, cô hoàn toàn không kịp tránh đi, sau đó nghe thấy một âm thanh cực lớn.