“Sở dĩ trong kịch bản có đoạn nhớ lại này, mục đích không phải muốn miêu tả Kim Song Song có bao nhiêu dũng cảm, mà là một lời dẫn.
Nam chính Kim Túc là một anh hùng chữa cháy, trong tình tiết câu chuyện, Kim Song Song xuất hiện là nam chính nhớ lại khi chôn thân trong trận cháy rừng lớn, có lẽ mục đích là muốn có một tác dụng giáo dục.
Mỗi một anh hùng đi ngược chiều, khi đối mặt với biển lửa, đối mặt với cái chết không phải không sợ hãi, chỉ là vì bọn họ là chiến sĩ phòng cháy chữa cháy, ở trong biển lửa nhất định phải mang trọng trách đi trước thay những người bình thường chúng ta.” Tô Miên nghiêm túc nói ra cách hiểu của mình.
Tô Miên đã xem mấy bộ điện ảnh của đạo diễn Trần Ca, cũng hiểu rõ phong cách phim của đạo diễn Trần Ca.
Trần Ca là một đạo diễn rất có nguyên tắc, cũng rất tài ba.
Phim của ông vừa có thể cháy vé, cũng có thể đạt giải, còn có ý nghĩa giáo dục rất hay.
Chính vì như thế, Tô Miên mới chắc chắn như vậy, nếu không vai diễn Kim Song Song này hoàn toàn không cần xuất hiện trong phim.
“..” Biên kịch của Hỏa Quang Chi Hình nghe vậy có chút kích động nhìn Tô Miên.
Tri âm và Bá Nha(*) từ xưa đã khó tìm, muốn tìm được một người có thể xuyên qua suy nghĩ nội tâm của bạn, thật sự không hề dễ dàng.
(*) Tri âm và Bá Nha: Bá Nha đánh đàn, khi đàn đến đoạn miêu tả núi cao, Chung Tử Kỳ ngồi bên cạnh nói: “Ôi núi cao như Thái Sơn”; khi Bá Nhạ đàn đến khúc miêu tả nước chảy, Tử Kỳ liền nói: “Ôi nước chảy cuồn cuộn như sông”.
Sau khi Tử Kỳ chết, Bá Nha không đàn nữa, ông cho rằng không ai hiểu được tiếng đàn của ông bằng Tử Kỳ.
Sau này chữ tri âm dùng để chỉ người hiểu được sở trường của mình.
“Được, cô trở về đợi thông báo đi!” Đạo diễn Trần Ca lại mặt không đổi sắc gật gật đầu, sau đó ra hiệu Tô Miên có thể đi rồi.
Câu trả lời của Tô Miên cũng không tính là khéo léo, nhưng ngược lại Tô Miên vẫn bình tĩnh, cũng không hỏi nhiều hơn, sau khi gật đầu cúi chào bèn rời khỏi phòng thử vai.
Cô rất có lòng tin với bản thân, cũng có lòng tin với diễn xuất của mình, có thể có được vai diễn này hay không, Ủy Thanh sẽ nói cho cô đáp án, cô cũng không vội chỉ chốc lát này.
Tô Miên đi rồi, trong phòng thủ vai lại im lặng vài phút.
“Đạo diễn Trần, tôi hy vọng vai diễn Kim Song Song này có thể cho Tô Miên.” Cách thể hiện của Tô Miên cho biên kịch một tác dụng vẽ rồng điểm mắt(), anh ta trích dẫn lời nói cuối của Kim Song Song ở cuối phim, thật ra đã sẵn có rất nhiều cách nghĩ, những lời giải thích của Tô Miên là anh ta thích nhất, cũng phù hợp với dự tính ban đầu của biên kịch anh ta nhất.
(*) Vẽ rồng điểm mắt: làm nổi bật nét chính.
Diễn xuất của Giản Dĩ Mạt thật sự không tệ, nhưng so với Tô Miên, Tô Miên rõ ràng hơn một bậc, cho dù là thấu hiểu vai diễn, hay là kỹ năng diễn xuất, hoặc là phương diện dung mạo, rõ ràng đều mạnh hơn rất nhiều.
Rõ ràng Tô Miên đã thể hiện Kim Song Song càng chân thực hơn, mà thực, thật ra là thứ diễn viên rất khó làm được.
“...” Đạo diễn Trần Ca im lặng không nói gì, hất tay ý bảo phía sau tiếp tục thử vai.
Về phần cuối cùng nữ ba của “Hành trình núi lửa” rơi vào tay ai, đến kết thúc thử vai vẫn không có kết luận.
Tô Miên thử vai xong đi ra liền đi thẳng về nhà.
Tinh mục đích của cô mãnh liệt, nhưng khi đối mặt với được mất vẫn xem như khá thoáng, Tô Miên sâu sắc cho rằng, trên thế giới này, con đường bò về phía trước có nghìn nghìn vạn vạn điều, nhất là trong giới giải trí, bạn muốn thành công cũng không thể dựa vào một cơ hội, mà là tích lũy từng chút từng chút.
Hôm nay cô đã cố gắng hết sức, cho dù kết quả cuối cùng không thể thành công, cô cũng sẽ không chán nản, bởi điều đó chỉ có thể chứng minh cổ vẫn chưa đủ tốt, cô còn cần phải cố gắng hơn mà thôi.
Tô Miên vẫn ngồi tàu điện ngầm trở về nhà.
Tô Miên chỉ mất chừng một tiếng đi từ nơi thử vai trở về nhà, thành phố S được gọi là thủ đô ma quỷ, trên tàu điện ngầm đều là người, thành phố nhịp sống nhanh, tất cả mọi người đều bận rộn.
Tô Miên thử vai xong cũng không có chuyện gì, cô búi tóc lên, chậm chạp đi ra khỏi trạm tàu điện ngầm.
Soat soat soat! Đột nhiên, sự thong dong của Tô Miên bị phá hỏng.
Một con chó vườn(*) màu vàng chạy ra từ trong bụi cỏ, miệng còn ngậm một cái khăn quẩn trẻ em không nhỏ.
Đối mặt với người đi đường đi đi lại lại, con chó vườn kia đặt cái khăn quấn ở trước mặt Tô Miên, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống.
(*) Kiểu chó ta, chó cỏ.
“...
Đầu tiên Tô Miên bị dọa sợ, sau đó lờ mờ nhìn con chó vườn này.
“Mày muốn làm gì?” Vẻ mặt Tô Miên lờ mờ hỏi chó vườn.
“Đứa trẻ.” Chó vườn của một tiếng với Tô Miên.
Tô Miên sửng sốt, cúi đầu nhìn cái khăn quấn kia, nhìn thấy trong cái khăn quấn nhỏ kia lại lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn của trẻ con.
Tô Miên lập tức ngạc nhiên khom lưng, đưa tay thử mở khăn quấn ra, lúc này mới nhìn thấy đứa trẻ trong khăn quấn.
“Trời! Mày tha một đứa trẻ tới từ đâu vậy?” Tô Miên kinh hô một tiếng, đưa tay cẩn thận nhặt khăn quấn từ dưới đất lên ôm lấy, lại cẩn thận đưa tay vén khăn quấn lên một chút.
Chăn nhỏ bị mở ra, khuôn mặt của đứa trẻ sơ sinh vẫn còn dính vết máu trong khăn quấn lộ ra, nhưng lúc này đứa bé đang nhắm mắt, yên tĩnh, cũng không biết có còn sống không.
Nghĩ như vậy, đáy lòng Tô Miên thắt lại.
“Nhặt ở sau bụi cỏ” Chó vườn tiếp tục ngồi xổm trước mặt Tô Miên, vẻ mặt rất vô tội giải thích.
“..” Tô Miên rối rắm cắn môi.
“Mẹ ơi! Đây là đứa trẻ ai ném thể.” Lúc chạng vạng tối, lối đi bộ bên ngoài trạm tàu điện ngầm cũng người đến người đi, không ít người nhìn thấy con chó ngậm khăn quấn chạy ra từ trong bụi cỏ, khi nhìn thấy Tô Miên mở khăn quấn ra, xung quanh liền có người hoảng sợ kêu lên.
Theo sự phát triển của xã hội, quan hệ của nam nữ cũng cởi mở hơn, chuyện đứa trẻ bị vứt bỏ như vậy cũng không phải lần đầu tiên xảy ra.
Rất nhiều cô gái không hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ không biết bảo vệ mình, có khối người mang thai ngoài ý muốn rồi sinh ra, lại vì tuổi còn nhỏ, không biết nên đối xử với sinh mạng nhỏ thể nào, nên sau khi sinh mạng mới ra đời thì lựa chọn vứt bỏ.
“Báo cảnh sát, nhanh báo cảnh sát.” Người xung quanh nhao nhao ồn ào, có người cầm điện thoại bắt đầu chụp ảnh.
Dáng vẻ của con chó vườn này rất thật thà thành thật, người nó tìm đầu tiên chính là Tô Miên.
Lúc này Tô Miên ôm đứa bé trong tay, ngược lại cũng không có phản đối tiếng ầm ĩ nói báo cảnh sát của người xung quanh, mãi đến khi có một di lớn tuổi đứng bên cạnh nhắc nhở.
“Cô gái nhỏ, đầu tiên cháu xem thử đứa bé đang ngủ, hay là...” Đứa bé vốn yếu ớt, đứa bé trong khăn quấn vừa nhìn đã biết bị vứt bỏ, mà một lúc lâu vẫn im bặt không phát ra tiếng, người lớn có kinh nghiệm chợt cảm thấy không ổn.
“...” Cánh tay đang ôm lấy khăn quấn trẻ em của Tô Miên run lên.
“Đừng sợ, mấy dì đều ở đây mà!” Dì nhìn Tô Miên một cái, lên tiếng cổ vũ.
Tô Miên thật sự không ngờ tới mình đi trên đường cũng sẽ gặp phải loại chuyện này.
Lúc này cô ôm chặn nhỏ, nghe theo lời của dì bên cạnh, bất chấp đưa tay ra thăm dò hơi thở của đứa trẻ trong lòng.
Tiếng ầm ĩ xung quanh cũng im phắt lại.